Tôn Ấu Mính càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ càng giận, càng muốn liền càng không thể làm được gì. Chỉ có điều lúc này trong phòng không một ai để ý hắn, hắn cũng chỉ có thể ở trong lòng mình sỉ nhục lăng mạ Bạch Quả từ đầu đến chân, cuối cùng đến khi hắn cảm thấy thư thái cả người, thì nha hoàn đến thỉnh bọn họ đi tham gia yến tiệc từ tiền viện cũng đẩy cửa tiến vào. Hôm nay Bạch Quả chính là trung tâm của bữa tiệc, sáng sớm nhà bếp đã tỉ mỉ làm cho cậu một bát mì trường thọ, giờ ngọ bữa ăn cũng được chuẩn bị toàn là ngụ ý tốt lành, lúc này đã đến lúc tiệc tối chính thức bắt đầu, Tôn Ấu Mính cùng Triệu Thanh Linh là khách nên đã được đưa đi sảnh ngoài trước, còn Vệ Lương Âm ở lại bồi cậu, rồi lại kêu ma ma một mình đưa cậu đến phía sau buồng, bảo là phải đổi một bộ đồ mới để ra ngoài gặp khách nhân, thật ra là Vệ tướng quân cố ý phân phó, sợ buổi tối ăn không ngon, nên đưa trước cho Bạch Quả một quả đào tròn tròn cùng mấy món điểm tâm, bảo cậu ăn lót dạ trước, đợi đến tiệc tối rồi ăn tiếp. Bạch Quả không cảm thấy đói, ăn vài cái điểm tâm, còn lại quả đào liền cho Vệ Lương Âm, Vệ Lương Âm cầm lấy cạp ba cạp liền xong, xuôi thanh hỏi: "Ma ma, đi được chưa?" Ma ma thay Bạch Quả chỉnh lại vạt áo, vội nói: "Công tử của lão nô ơi, sắp xong rồi." Vì nói là trong tiệc tối toàn là người nhà thôi, nên có lẽ ước chừng ngồi hai ba bàn. Vệ Tây Châu không thích việc nam nữ không được ngồi một bàn, chỉ kêu mấy người thân với mình nhất ngồi chung một bàn, nếu có yêu cầu đặc biệt cần kiêng kị, thì cho bọn họ ngồi một bàn. Bạch Quả cùng Vệ Lương Âm tới không muộn, Vệ Tây Châu hừng hực trò chuyện cùng bạn tốt, bọn tiểu bối thì cười hì hì chụm thành một đám xung quanh khi nghe trưởng bối banh miệng khoác lác, cũng giả tạo cùng song nhi hay cô nương nhà ai kề cận, nhưng khổ thì chỉ có mình mấy thiếu niên, bị nhóm mẫu thân nương phụ trong nhà ân cần dạy dỗ phải chiếu cố tốt em trai em gái của mình, chỉ có thể ở một bên nghe trưởng bối nói giỡn, lại dành không ít tâm tư chiếu cố em trai em gái, chỉ sợ họ bị người nào đó không có mắt sờ soạng. Cũng may người có mặt ở đây đều quen biết nhau, không gây ra chuyện bất nhã gì, tất cả mọi người đều tươi cười hớn hở, chỉ chờ chủ nhân của bữa tiệc được hạ nhân cẩn thận thỉnh tới thôi. "Nhìn dáng vẻ, có lẽ chính là công tử Bạch gia, lúc nào cũng nói cháu ngoại thì giống cữu cữu, nhưng ta thấy thân hình cao lớn của tướng quân chúng ta, còn nhóc ấy là thể trạng gầy yếu của song nhi, chỉ đơn thuần nhìn bộ dáng, cũng không thấy giống nhau một chút nào." Có khách nhân được phân bàn nhìn thấy Bạch Quả, cười nói một câu. Liền có người lập tức nói tiếp: "Tướng quân có nói qua, khuôn mặt Bạch công tử có bảy tám phần giống mẹ đẻ...... Không biết còn nhớ kỹ khi chúng ta còn nhỏ, cô nương nhà Vệ gia chính là tiểu thư xinh đẹp độc nhất của Vệ lão gia, tuy Vệ Tây Châu cùng Vệ cô nương là do một mẹ sinh ra, nhưng diện mạo thì một người thiên nam, một người thiên bắc*." *Một người thiên nam, một người thiên bắc: ý là trái ngược nhau hoàn toàn "Ta cũng còn nhớ, năm ấy Vệ tướng quân của chúng ta ở kinh thành nổi tiếng là bá vương, có người nói Vệ gia cô nương lớn lên không giống tỷ tỷ của hắn, hắn còn về nhà tìm Vệ lão phu nhân khóc bù lu bù loa!" Thanh âm của người được phân bàn không hề thấp, còn có vài phần hứng thú muốn trêu ghẹo Vệ Tây Châu. Quả nhiên, Vệ Tây Châu nghe xong, lập tức hừ lạnh gõ gõ cái bàn, thướng bàn kia chỉ chỉ: "Này! Các ngươi nói lớn tiếng chút coi, muốn kiếm chuyện với ta phải không?" Bạch Quả thừa dịp chen vào khe hở đi theo Vệ Lương Âm, một đường khẩn trương mà ngồi vào vị trí chủ vị, cậu mới vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy một nam nhân ngồi đối diện nhìn cậu, ánh mắt ôn hòa còn mang theo chút ý cười trấn an nhợt nhạt. Hơi há mồm, Bạch Quả đang muốn đứng dậy hành lễ, không ngờ Vệ Lương Âm lại đè lại bờ vai của cậu, nhỏ giọng bên tai cậu nói: "Cha nói với ta, tiệc tối hôm nay là gia yến, nên không phân biệt thân phận, cho dù đương triều điện hạ tới, cũng không cần hành lễ." Sau đó xoa bóp lòng bàn tay cậu, cười hì hì lướt qua người nào đó, từ từ thay Bạch Quả giới thiệu vài vị trưởng bối. Đợi Bạch Quả chậm rãi nhận rõ người, lại bị mọi người mặt mang ý cười mà chúc mừng sinh nhật, Vệ Tây Châu đầu kia cũng cùng người được phân bàn kia vạch trần mồn một chuyện xưa, chỉ cười mắng nói: "Năm đó các ngươi nói bậy trước mặt ta là ta cùng tỷ tỷ không phải là cùng một mẹ sinh ra, kết quả một đám bị ta đánh cho khóc nhè bỏ chạy về nhà, không lẽ chuyện này cũng quên rồi à? Nói ta khóc nhè, mà lúc ấy người gào to nhất lại là ngươi" "Cái này ta nhớ rõ." Người chủ bàn năm đó là bạn tốt của Vệ Tây Châu ha ha cười nói, "Vương nhị béo ngươi không phải bị lão Vệ đánh vỡ cái mũi, sợ tới mức còn nghĩ mình sắp chết, khóc một mạch còn dám về nhà gọi viện binh, lát sau còn dám kéo lão nương của mình chống lưng đi mét Vệ lão gia, cáo trạng Vệ lão gia xong, cuối cùng bảo lão Vệ ăn một đĩa thịt xào măng" Nam nhân được phân bàn cũng mang người nhà tới, lúc này tiểu tử béo nhà hắn với con mắt đen nhánh nhìn lão phụ thân của mình, trên mặt đầy chữ "Phụ thân khi còn nhỏ cũng rất béo sao" với một dấu chấm hỏi cực bự. Chịu đựng ý muốn đánh chết tiểu tử béo nhà mình, nam nhân được phân bàn chỉ nói mặt mũi của người làm cha không thể ném, huống hồ nay đã khác xưa, mười mấy năm trôi qua, hắn cũng đã sớm từ một tiểu tử béo trở thành một nam nhân gầy nhưng săn chắc, ngược lại là chủ bàn cười hắn kia, mấy năm nay sống quá thư thái, đột nhiên đến tuổi trung niên lại phát phì. Vì thế nam nhân được phân bàn bắt lấy thời cơ, đột nhiên hừ cười nói: "Đều là chuyện xưa lắc xưa lơ, so đo không thú vị! Nhưng mà cái bụng ngươi bây giờ cực kỳ doạ người đó, ta thấy so với thai phụ hình như lớn hơn phải không? Chà, ngươi cũng có bản lĩnh đấy." "Cái này con biết nè! Mẫu thân nói là trong bụng phụ thân hoài thai Na Tra!"Tiểu song nhi bảy tám tuổi của chủ bàn đột nhiên lên tiếng, còn đặc biệt cao hứng mà vỗ vỗ bụng phụ thân nhóc nói, "Nương còn nói, bên trong phụ thân là một phần của Đại Tấn, nếu không có thì phụ thân sẽ không còn lợi hại nữa!" Nam nhân chủ bàn nghe vậy vội đi che miệng tiểu hài tử nhà mình: "Mau ăn kẹo của con đi!" Tiểu hài tử: "Ưm ưm ưm......" Nam nhân chủ bàn chua xót thở dài, hắn biết ngay mà mang theo tiểu hài tử tới Vệ phủ không phải là chuyện tốt!...... Nhưng ai lại khiến lão Vệ lên tiếng, cháu của hắn là một người đáng thương, hắn làm cữu cữu không có nào để bồi thường, chỉ ngóng trông bạn tốt có thể mang theo đứa nhỏ trong nhà để nó có thêm bạn thêm bè. Ban đầu nhóc nhà hắn còn quá nhỏ, nên không thích hợp, nhưng không biết sao bà nương trong nhà biết được thân thế của Bá công tử, lại nổi lên thương tiếc đối với song nhi đáng thương có mẹ mất sớm, nên trước khi ra cửa lại xách tiểu nhi tử tới, kêu hắn mang đi theo tham gia tiệc tối. —— bảo là có thể làm sinh động bầu không khí. Nội tâm của nam nhân chủ bàn thờ ơ, chờ hài tử nhà mình ngừng nghỉ, lại đút thêm miếng điểm tâm, hắn lại ngẩng đầu lên, lúc này không ít người tới ngắm cái bụng hắn. Có người gan lớn còn hỏi: "Lão Đỗ, cái bụng này của ngươi, đừng nói là nhét Na Tra thật nha?" "Cút cút cút." Vẻ mặt nam nhân chủ bàn cực kỳ phẫn uất. Người trong yến hội lại cười ha ha. Không khí đại sảnh tổ chức tiệc nóng lên, nha hoàn trong phủ lần lượt bưng thức ăn lên, bởi vì không thích phòng cách xa xỉ trong kinh, Vệ Tây Châu cũng không mời mấy gánh hát đó, mà là tìm một lão kể chuyện có tài ăn nói, một người kẻ vài câu chuyện cười, cũng cực kỳ được. Gia yến không câu nệ quy củ, mọi người ăn ăn uống uống được một nửa. Bạch Quả là tâm điểm bữa tiệc, từ khi ngồi xuống đã không ngừng đáp lại những câu hỏi của các vị trưởng bối, lâu lâu bọn tiểu bối cũng nói chuyện với cậu một vài việc thú vị gần đây trong kinh thành, một chút cũng không nhà rỗi. Tạ Lâm ngồi ở giữa những người đó, lại một mình lẻ loi trong bữa tiệc náo nhiệt. Thẳng đến khi Bạch Quả khó có được lúc nghỉ ngơi, mới phát hiện chút manh mối rất nhỏ. Khách nhân trong bữa tiệc đều nói chuyện với nhau, Vệ Lương Âm cũng bị người kéo đi chơi chơi đoán số, mà Vệ Tây Châu cùng vài vị lão hữu ngồi ở một chỗ, có lẽ không có ai đem ánh mắt dừng ở trên người mình, Bạch Quả khó có lúc gan lớn, ngước mắt nhìn Tạ Lâm tự nhiên nói: "Điện hạ chỉ uống rượu, không ăn chút đồ ăn sao?" Cậu thấy chén đũa trước mặt Tạ Lâm hình như chưa hề nhúc nhích, mà rượu trong chén cũng hao đi hơn nửa, không nhịn được hơi hơi nhíu mày, mặt lộ vẻ quan tâm, mím môi nói, "Có lẽ đồ ăn chiêu đãi trong phủ bệ hạ ăn không quen...... Hay là ta kêu đầu bếp làm cho điện hạ một chén canh măng nhé?" Lúc trước ở hậu viện Bá phủ, quản sự không ít lần mang cơm canh Vương phủ mang tới cho cậu, hình như mười lần thì hết tám chín lần là canh măng, canh măng phủ Tĩnh Vương mang tới, nước canh trong, vị lại tươi ngon, uống qua không ít lần vì thế nên Bạch Quả cũng đương nhiên cho rằng...... Tĩnh Vương điện hạ cũng cực kỳ thích món canh này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]