Tấn Nguyên 27 năm, sơ tám tháng mười, nghi động thổ, gả cưới. Đội ngũ đón dâu Cố gia sớm đã ra cửa hướng trong phủ Xương Bình Hầu đi. Hà thị một đêm không có thể chợp mắt,thời điểm đội ngũ đón dâu Cố gia tới cửa còn hồng mắt nói không ít công đạo cho Bạch Ý, trong đó nội dung chủ yếu là đi tới Cố gia phải học thu liễu tính tình, làm thê phải kính cẩn cha mẹ chồng, hầu hạ phu quân. Bạch Ý nghe nàng lải nhải suốt bốn năm canh giờ, đã sớm không còn kiên nhẫn còn chút xem thường, nhưng ngại người nhìn xung quanh, hôm nay lại là ngày đại hỉ của mình, mới bĩu môi không nói chuyện. Hà thị đem nói xong, lại thỉnh riêng hai vị hoàng thành dưới chân thập phần nổi danh Toàn Phúc thái thái tới giúp rải nước như ý lên người Bạch Ý, ăn bánh phúc thọ, lúc này mới đem cửa mở ra, kêu Bạch Khác sớm chờ ở ngoài cửa vào bồi cô dâu. "Mẫu thân, ta tới đưa nhị ca ra cửa." Bạch Khác là nhi tử Lý di nương, cũng là thứ trưởng tử hầu phủ, là một thư sinh văn nhược, cùng Hà thị xưa nay nước sông không phạm nước giếng. Hắn mấy năm nay cơ hồ đều ở trong thư viện dốc lòng khổ đọc, một lòng thi đậu công danh, cũng chính là gặp phải Bạch Ý xuất giá, Bạch Khác làm đại huynh đệ, yêu cầu ra mặt đưa gả, mới bị đột nhiên hô trở về. Hà thị nhìn Bạch Ý ra cửa, cũng không quay đầu lại được Cố gia trưởng tử tới nâng vào bên trong kiệu, đột nhiên liền nhịn không được khóc thành tiếng tới. Đáng tiếc Xương Bình Hầu đối với đứa con trai này của mình cảm tình không sâu, đặc biệt hắn đối với hôn sự này kỳ thật không hài lòng, chỉ là e ngại thân tỷ tỷ Huệ phi của Hà thị dốc hết sức thúc đẩy nên mới không thể không đáp ứng, cho nên xem bộ dạng Hà thị khóc sướt mướt, không nhịn được mặt lạnh răn dạy hầu phủ. "Ngày tốt của nhi tử ngươi khóc khóc cái gì, khóc đưa tang nó à?!" Hà thị bị mắng mà cả người giật mình một cái, vừa muốn nói cái gì, liền thấy Xương Bình Hầu vung tay áo lạnh mặt trở về bên trong phủ. Hạ nhân bên cạnh đều cúi đầu đại khí không dám ra một tiếng. Hà thị cắn răng, nguyên bản trong lòng đối với Bạch Ý không tha thiết cũng biến thành đối với Xương Bình Hầu oán hận, lấy khăn mà qua loa xoa xoa mắt, cũng vội vàng trở về trong phủ. Bạch Khác thấy hai người đều trở về phủ, nhất thời thiếu chút nữa không nhịn cười ra tiếng, hắn lại nhìn về phía người đứng bên cạnh mình từ đầu đến đuôi đều không nói một lời chính là người trong suốt ở hầu phủ Bạch Quả, tò mò kèm theo chút tìm tòi nghiên cứu mà đánh giá Bạch Quả vài lần, rốt cuộc nhịn không được hỏi: " Đội ngũ đón dâu đều đã đi xa, chúng ta cũng nên xuất phát đi?" Làm hậu bối lớn tuổi trong hầu phủ, hai người bọn họ dành chút thời gian để đi Cố phủ bồi tịch kính rượu. "...... Ân, chúng ta cũng nên đi sao?" Bạch Quả vẻ mặt không tỉnh ngủ mà xoa mắt, mí mắt phảng phất hơi run run, nói chuyện nhỏ giọng lại chậm rì rì. Bạch Khác nhìn cậu đem khóe mắt chính mình xoa đỏ một mảnh, thực sự cảm thấy buồn cười không thôi. Bạch Khác là Lý di nương sinh, sáu tuổi bị đưa vào thư viện đọc sách, lúc sau liền cơ hồ không trở về nhà. Hắn đối với Bạch Quả ấn tượng vẫn luôn dừng lại ở chỗ bị Hà thị cố ý bạc đãi đích trưởng tử trong phủ, nhưng đích thứ thì khác, cụ thể là Lý thị cũng không cùng hắn giảng dạy, một người bên ngoài như hắn liền lại càng không biết những sự việc dơ bẩn trong hầu phủ. Lần này hồi phủ, Bạch Khác chỉ nghe Lý thị nói là vị con vợ cả này được hoàng đế tứ hôn cho Tĩnh Vương, liền không khỏi đối với Bạch Quả sinh ra chút tò mò, muốn nhìn một người con vợ cả hầu phủ có thể được hoàng đế tự mình chỉ hôn làm Tĩnh Vương phi rốt cuộc là như thế nào. Mà hiện tại, so với Bạch Ý kiêu căng, Bạch Quả biểu hiện tính cách ra ngoài đã làm Bạch Khác cảm thấy thoải mái rất nhiều. Nhưng Bạch Quả cũng không biết Bạch Khác chính là lấy cậu cùng Bạch Ý so sánh, chỉ là dùng sức vỗ vỗ gương mặt, muốn nỗ lực làm chính mình trở nên tinh thần chút. Nói đến Bạch Ý xuất giá, cậu lại được Tấn Nguyên Đế tứ hôn thành ván đã đóng thuyền phải làm chuẩn Vương phi, thân phận trở nên nhất thời quý giá, cho nên sắp đến Bạch Ý ra cửa, Hạ thị liền chịu đựng cảm giác không vui, phái người kêu cậu đi vào trong phòng Bạch Ý, chính là bị ấn ngồi bồi Bạch Ý cả ngày, nói là cậu thay đệ đệ ruột thịt tích góp phúc khí. Bạch Quả không nghĩ thời điểm tại đây trêu chọc Hà thị, liền một đêm không ngủ, mà lúc này cậu không đến là không được, nên không sai biệt lắm muốn Bạch Khác gọi kiệu phu lại đây, mới miễn cưỡng có chút tinh thần. Xương Bình Hầu phủ cùng Cố phủ cách ba điều trường phố, Bạch Quả thừa dịp ở trên kiệu ngủ một chút, nhưng còn cách không xa đã bị tiếng pháo nổ ngoài của Cố gia đánh thức, nhấc kiệu mành lên hướng ra bên ngoài xem, Cố phủ cổng lớn tân khách như mây, ngựa xe như nước thật náo nhiệt. Xuống xe ngựa, hạ nhân đi đình kiệu [nôm na như đỗ xe ý:))], Bạch Quả trước kia không ra ngoài hầu phủ, trừ bỏ tiến cung một lần, lúc này vẫn là lần đầu tiên đứng ở trên góc đường hoành thành, chung quanh lại là người đến người đi, liền không khỏi có chút co quắp bất an. Cậu gắt gao đi theo bên người Bạch Khác, một bên tò mò đánh giá người bên phố cảnh, một bên sợ cùng Bạch Khác đi lạc. Bạch Khác nhìn cậu cười cười, đáy mắt đảo cũng không có ý tứ thành kiến gì, mang theo Bạch Quả chậm rãi hướng trước của Cố phủ đi đến. "Các ngươi như thế nào mới đến." Một thanh niên ăn mặc hải tùng sắc áo gấm ở cửa Cố phủ nhìn thấy bọn họ, tiến lên chụp bả vai Bạch Khác, đáy mắt ẩn ẩn có chút không kiên nhẫn, "Phụ thân ta đều hỏi các ngươi vài lần, còn tưởng rằng các ngươi có phải hay không trên đường xảy ra chuyện." Bạch Ý xuất giá, đưa thân đó là hai vị thân cữu cữu của hắn,thiếu niên nói chuyện trước mắt này mắt sâu mũi rộng, đó là trưởng huynh chi tử của Hà thị Hà Thanh, cùng Bạch Khác từng có vài lần chi duyên, nhưng toàn không quen biết, cùng Bạch Quả liền càng chưa thấy qua. Nếu là đặt ở ngày thường, Hà Thanh mới khinh thường cùng Bạch Khác con vợ lẽ này giao tiếp, nhưng hề hà hôm nay là ngày đặc thù, hắn chỉ có thể chịu đựng tính tình nói: "Mau cùng ta đi vào." Bạch Khác nhún vai, hướng Bạch Quả ném quá một cái ánh mắt bất đắc dĩ, Bạch Quả nhấp môi mỉm cười, yên lặng lắc lắc đầu. Cố gia đích trưởng tử đại hôn, tuy nói là cái lạc mạt hồi lâu mạt lưu thế gia (?),nhưng bởi vì cưới chính là Xương Bình Hầu gia công tử, cho nên thế gia quý tộc trong kinh cũng cấp đủ mặt mũi, không ít tự mình tới cửa chúc mừng. Hà Thanh mang theo hai người Bạch Quả hướng bên trong đi, trên đường có gặp phải không ít thế gia tử tiến lên cùng hắn chào hỏi, nào là Lý gia thiếu gia, Tôn gia thúc bá, Lâm gia dì, người thân phận hoa hoa lòe loẹt gì đều có. Bạch Khác cùng Bạch Quả đi theo bên người hắn tuyệt không ra tiếng, Hà Thanh chóp mũi hừ nhẹ, cả người lại đắc ý mà sướng. Cố Phù làm bào muội Cố Tử Tu, xa xa liền thấy Hà Thanh mang theo người đi tới bãi yến trong viện, nàng chiêu đãi một vị tiểu tỷ muội khuê trung tiến đến chúc mừng, thoát thân xong ý cười đầy mặt mà đón nhận trước, nhiệt tình hỏi: "Hà thiếu gia, hai vị công tử cùng thiếu gia này ta thấy hơi lạ, đây chính là khách quý từ hầu phủ tới sao?" Hà Thanh thấy Cố Phù hôm nay một thân đào váy sam màu đào hồng nhạt, áo trong ôm sát làm vòng eo nàng thêm tinh tế, da thịt trong suốt, đôi mắt không khỏi nhìn chằm chằm, hắc hắc cười hai tiếng mới nói: "Phù muội đoán không sai, đây là đại công tử hầu phủ cùng tam thiếu gia." Cố Phù ý cười nơi đáy mắt phai nhạt chút, không cùng Hà Thanh đáp lời, ngược lại cầm khăn tiến lên thân thiết mà bám vào cánh tay của Bạch Quả, dẫn cậu đi vào bên trong, ngoài miệng nói: "Đã là công tử hầu phủ thì đó chính là thông gia, còn không mau mau nhập tòa ăn chút rượu mừng, chớ có câu nệ." Bạch Quả rất ít hay cùng người khác dán thân mật như vậy, Cố Phù nhiệt tình như vậy làm cậu hơi có chút không được tự nhiên, không thể nói biệt nữu, nhưng cũng không nên đẩy ra. Cũng may Cố Phù lôi kéo cậu đi rồi hai bước liền buông tay ra, làm Bạch Quả trộm nhẹ nhàng thở ra. "Đại công tử là không thích ta thân cận quá?" Cố Phù cười khẽ hỏi cậu. Bạch Quả đỏ mặt, nói có phải thế không, không phải cũng không phải, biểu tình trên mặt có chút rối rắm làm Cố Phù phải bật cười. Hai người đi chính là song nhi cùng nữ quyến trong yến hội, mà Bạch Khác cùng Hà Thanh sớm đã bị thiếu gia nhà khác dẫn tới mấy cái bàn ăn uống. Cố Phù mang Bạch Quả vào ngồi, cũng không biết có phải hay không nhìn ra cậu đang co quắp, không vội vã đi mà ngược lại giúp Bạch Quả nhỏ giọng giới thiệu một chút vài vị cô nương công tử trên bàn đều là nhà ai. Bạch Quả tự nhiên là cảm kích Cố Phù, nhưng hai người thấp giọng nói chuyện thời gian dài, người khác tầm mắt cũng nhịn không được rơi xuống trên người hai người họ, nhỏ giọng nói thầm nghị luận. "Đó chính là Xương Bình Hầu phủ đại công tử? Lớn lên nhưng thật ra rất thanh tú, nhưng nhìn có chút không phóng khoáng, sợ hãi rụt rè, cũng không biết là nơi nào vào mắt Tĩnh Vương điện hạ." Trên bàn một người tuổi trẻ tiểu phụ nhân ăn xong một khối điểm tâm cùng tay trái tiểu tỷ muội thấp giọng nói, trong mắt hình như có coi khinh cũng có tiện diễm. "Bất quá là bệ hạ chỉ hôn thôi, đâu có nói Tĩnh Vương điện hạ cũng thích." Tiểu phụ nhân tỷ muội không tán đồng mà lắc đầu, lại nói, "Không phải nói hôm nay Cố gia thực sự tới vài vị đại nhân vật? Tựa hồ trừ bỏ Thái Tử điện hạ, Dự Vương, Tĩnh Vương, Tần Vương ba vị điện hạ lại là đều tự mình đến uống rượu mừng! Ngươi nói, nếu là Tĩnh Vương điện hạ đối với ngự tứ Vương phi quả thực không vừa lòng, thì sẽ không tới xem hắn chứ?" "Thiệt hay giả?" Bên cạnh có nghe hai người thảo luận song nhi cũng cắm miệng vào, hưng phấn nói, "Ba vị điện hạ đều trình diện, kia này Cố gia thật đúng là có đại bài!" "Cũng không phải là chắc chắn." Người còn lại mơ hồ nghe được ba vị Vương gia cùng trình diện, trong lòng không khỏi nhiều chút khiếp sợ, nhưng ngay sau đó, tầm mắt bí ẩn dùng trên người Bách Quả liền không khỏi có chút nói không rõ thương hại cùng coi khinh. Rốt cuộc chỉ thấy Bạch Quả ở trước mặt mọi người bày ra biểu tình co quắp, chính là người mù cũng có thể nhìn ra đối phương căn bản không biết hôm nay Tĩnh Vương cũng là tới Cố gia chúc mừng, bởi vậy có thể thấy được quan hệ hai người này cũng hoàn toàn không thân mật. Cho nên nói, là hoàng đế ban cho chuẩn Vương phi lại như thế nào, gả đến trong phủ Tĩnh Vương không được Tĩnh Vương yêu thích không phải là uổng phí sao? Bạch Quả lúc này còn không biết chính mình đã thành đối tượng thương hại trong lòng mọi người, Cố Phù cho cậu lai lịch cùng thân phận của mấy người trên bàn sau liền đứng dậy đi chiêu đãi tiểu thư thế gia cùng công tử mới tới, cậu liền thành người an tĩnh ngồi một góc, ăn mâm điểm tâm trước mắt, thường thường lẳng lặng nghe mấy cái cô nương công tử bên kia bát quái mấy việc trêu đùa trong kinh, đảo cũng cảm thấy mới mẻ. Chính vào thời điểm hoang hôn, trong kinh nổi gió, thổi vào trong viện mang theo chút lạnh lẽo. Bạch Khác cùng Hà Thanh ngồi ở một chỗ, hắn vô tâm tư đi nghe Hà Thanh cùng các thiếu gia thế gia bên cạnh bàn tán về mấy trò ăn chơi, ánh mắt chỉ dừng ở trên một cái đường nhỏ ngoài sân, lá cây cuốn lên lại bị thổi lạc, có cô nương tuổi trẻ làn váy bị gió thổi một chân, lộ ra giày thêu tinh xảo —— Từ từ! Cô nương? Bạch Khác đột nhiên giương mắt, một đạo hình bóng quen thuộc bước chân lanh lẹ chạy tới chỗ ngoặt hành lang sau biến mất không thấy. Bóng dáng vừa mới kia là...... Vũ Vi?! Từ trên ghế bỗng chốc đứng lên, động tác Bạch Khác dọa Hà Thanh đám người nhảy dựng. "Ngươi làm sao vậy?" Hà Thanh chân mày cau lại, cũng không cùng mấy cái thiếu gia bên cạnh uống rượu, bực bội mà kéo Bạch Khác một phen nói, "Còn không mau ngồi xuống!" Bạch Khác lấy lại tinh thần, xin lỗi mà hướng mọi người cười cười nói: "Ta vừa rồi phảng phất là thấy được một người quen biết, chư vị tiếp tục ăn uống, không cần quản ta, ta đi một chút sẽ về." Nói xong, liền tránh tay Hà Thanh, hướng sân bên ngoài vội vàng chạy tới. "Hắn phát bệnh?" Hà Thanh uống tiếp, thấp giọng lẩm bẩm vài câu vô lý, cũng là không cao hứng mà nói sang chuyện khác nói, "Ngươi nói đều đã tới canh giờ này, như thế nào còn không thấy đại tân lang Cố Tử Tu của chúng ta tới kính rượu?" "Có lẽ là tiền viện bận quá, đi không thoát." Có thế gia thiếu gia gắp đồ ăn nhét vào trong miệng, nguyên lành nói, "Rốt cuộc ba vị Vương gia đột nhiên tự mình tiến đến chúc mừng, Tử Tu khẳng định là muốn chiếu cố ba vị này, ngươi cũng có thể lý giải." Hà Thanh bĩu môi nói: "Đúng vậy." Mọi người nói đến này tự nhiên lại là một phen ăn ăn uống uống, nhất thời cũng không ai lại đi để ý Bạch Khác đột nhiên rời đi. Mà cách đó bọn họ không xa song nhi cùng các gia các cô nương yến hội bên kia, nguyên bản chính mọi người thân thiện nói chuyện phiếm lại bị một người tiến đến liền trở nên an tĩnh lại. "Hỏi an đại công tử." Hứa Tiểu Nhãn tung ta tung tăng mà đi vào sân, nhìn cũng không nhìn toàn bộ thế gia tiểu thư hoặc là song nhi công tử trong viện, thẳng đến chỗ góc hỉ yến vị trí Bạch Quả đang ngồi, trên mặt mang theo cung kính mà không mất lễ tiết cười, "Thời tiết có chút lạnh, Tĩnh Vương điện hạ nghĩ công tử hôm nay tới thời điểm hẳn là không có mặc nhiều, lại sợ ngài cảm lạnh, liền dặn dò nô tài đem cái áo choàng này cho công tử." Lại là...... Tĩnh Vương điện hạ. Bạch Quả đỏ mặt, nhất thời có chút phản ứng không kịp, chỉ chớp chớp mắt, sau một lúc lâu mới gập ghềnh mà nói câu: "Đa, đa tạ Tĩnh Vương điện hạ." Hứa Tiểu Nhãn nghe vậy, cười nói: "Đại công tử lời này ngài đừng cùng nô tài nói nha, chờ ngày sau cùng Vương gia nhà ta gặp nhau, lại cùng điện hạ nói cũng giống nhau." Bạch Quả nhấp môi, trên mặt không khỏi càng thêm đỏ lên. Áo choàng tựa hồ còn mang theo nhiệt độ cơ thể ấm áp của Tĩnh Vương, khô ráo lại ấm áp. Hứa Tiểu Nhãn cởi bỏ dây lưng trên áo choàng tiến lên phủ trên người Bạch Quả xong, mọi người mới phát hiện áo choàng này hiển nhiên so với thân hình Bạch Quả còn lớn hơn, từ đó, chủ nhân nguyên bản của cái áo choàng này là ai tựa hồ cũng liền không cần nói cũng biết. Mà lúc trước những cái đó còn nói Bạch Quả đáng thương nhóm tiểu phụ nhân dứt khoát ngậm miệng, chỉ an tĩnh như gà,hâm mộ mà nhìn, một câu lại không dám đoán mò. Hứa Tiểu Nhãn nhìn chung quanh trong viện một vòng, vừa lòng gật gật đầu, lại giúp Bạch Quả sửa sang lại tốt quần áo, lại nói: "Vương gia nói hỉ yến này sẽ liên tục đến khuya, nếu là đại công tử cảm thấy chịu không được, bên ngoài Cố gia, xe giá vương phủ cố ý chờ ngài, ngài muốn khi nào đi đều có thể." Bạch Quả trong lòng ấm áp, tựa hồ tim đập cũng mạc danh nhanh hơn.Cậu không biết có phải hay không chính mình ảo giác, nghĩ mặc dù là bệ hạ ban cho hôn sự, nhưng Tĩnh Vương điện hạ đối cậu tựa hồ...... Không khỏi cũng thật quá tốt. Mà đúng lúc này, trong viện đột nhiên một gã sai vặt vội vàng chạy vào, nhìn chung quanh trong viện một cái, cười theo hỏi: "Xin hỏi chư vị công tử tiểu thư, chính là nhìn thấy Cố Tử Tu Cố thiếu gia?" "Hôm nay đã lạy thiên địa sau liền chưa từng nhìn đến ca ca." Cố Phù trùng hợp vào lúc này đi vào, nhíu mày hỏi, "Ca ca lúc này hẳn là tại tiền viện đãi khách mới đúng, ngươi tìm hắn làm cái gì?" Gã sai vặt thấy là Cố Phù, nguyên bản khổ mặt càng khổ, vội tiến đến bên tai Cố Phù thấp giọng nói: "Tiểu thư, không tìm thấy thiếu gia!" ..........
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]