Trong lòng có lo nghĩ, vì vậy ban đêm cũng không ngủ được yên ổn. Trong mơ, không phải Thế tử đang liếc xéo nàng, thì chính là Khương Dục không nói một lời, chỉ trơ mặt, ngồi ngay ngắn nhìn nàng. Thất cô nương lăn qua lộn lại, hai người kia ở trong đầu nàng thay phiên nhau làm loạn. Sầu nhất là, hai người bọn họ ngồi xếp bằng trên giường đất, cách bàn đánh cờ, vậy mà vẫn không quên quay đầu lại cho nàng ánh mắt lạnh nhạt. Khương Viện sợ tới mức ở trong mộng run lẩy bẩy, cẩn thận phụng bồi, liên tục cúi đầu chắp tay thi lễ với hai người kia.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Thất cô nương túm chăn che mặt, suy nghĩ hồi lâu vẫn không thể hiểu rõ. Tự khi nào nàng lại kém cỏi như vậy? Ngay cả trong mộng cũng bị hai người kia trị đến cúi đầu khom lưng, không ngẩng đầu lên được.
Không thể à nha, Thất cô nương cảm thấy mình không phải là người không có cốt khí.
Xoay người quay mặt vào bên trong, lại nhớ lại mình đã đáp ứng người nọ dậy sớm tụng kinh, cũng đã đáp ứng Khương Dục hai việc.
Cũng may lòng nàng rộng rãi, lẩm bẩm vài câu rồi cũng nghĩ thông. Heo chết không sợ nước sôi [1], nàng không thể suốt ngày oán trời trách người. Nghĩ vậy, nàng cũng trở nên thoải mái hơn.
[1] Gốc "nợ nhiều cũng không đè người": vì nợ quá nhiều nên cũng không thể nợ thêm được nữa, nên ngược lại lại không còn áp lực.
"Tiểu thư, người dậy rồi ạ?" Lỗ tai Xuân Anh dán lên cửa lăng hoa [2], dường như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-that-ben-co-dai-nhan/939110/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.