Hai ngày liên tiếp tiếp đều mưa gió không ngớt, trời giống như bị chọc thủng một một lỗ, không phân rõ ngày đêm, Khương Viện cau mày nhìn trời, cũng không biết khi nào mới có thể khởi hành.
Tựa như *** hồ đồ kia, sáng sớm tỉnh lại nghĩ mà sợ. May mà người nọ đã rời đi từ sớm, nếu không, thật không giải thích rõ ràng được.
Vì trời mưa to cản trở, đoàn người đều không tiếp tục được, chỉ có thể thành thành thật thật yên vị trong thôn trang này.
Có lần đầu tiên, vốn tưởng người nọ sẽ quen đường cũ, ban đêm còn sẽ tới, nhưng thật ra lại không thấy động tĩnh gì, không có bất cứ hành động nào đi quá giới hạn. Phảng phất, đêm đó nghỉ ở trong phòng nàng, chỉ là hứng thú nhất thời.
Lại nghĩ tới, sáng sớm tỉnh lại còn còn có chăn bông đắp trên người, Thất cô nương cảm thấy có chút hổ thẹn. Lúc ấy, nàng vừa mở mắt liền hoảng loạn tìm người, một khắc phát hiện bản thân nằm trên giường đất, phản ứng đầu tiên là xốc chăn lên sờ soạng xiêm y.
Hiện giờ ngẫm lại, lúc này nàng mới bao lớn chứ, cũng chỉ là tiểu cô nương mười tuổi, thân mình còn chưa trưởng thành, sao có thể lọt vào mắt hắn? Lại nói, gia thế của hắn như vậy, sang năm phải thúc quan*, trong phòng nào thiếu người, sao có thể thiếu nô tỳ thị tẩm?
*Thúc quan: lễ trưởng thành của nam tử thời xưa, tùy các thời mà độ tuổi sẽ khác nhau, thường giao động 15-17 tuổi.
Trong tay cầm cây trâm bạch ngọc dương chi, càng nhìn càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-that-ben-co-dai-nhan/241271/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.