“Thất cô nương nói vậy sao?” Sáng sớm, sau khi đã dùng cơm, Quản Húc nghe Chu Chuẩn bẩm báo thế tử, miệng hỏi tay không chậm trễ bưng chung trà đưa tới trước mặt thế tử.
Vị cô nương này của Khương gia, qua mấy lần tiếp xúc, từ lời nói tới việc làm đều thể hiện nàng là một người rất thông tuệ. Ít nhất tâm tư thông thấu ( rõ ràng + thấu hiểu),biết người nào có thể trêu chọc, người nào không. Lúc này nàng tự biết nhận sai, thái độ lại vô cùng thành khẩn, nửa điểm che che dấu dấu cũng không có, Phong phạm của bậc quân tử lỗi lạc lỗi lạc thật khó thấy ở một người nữ tử trên đời này.
Cố Diễn nhấp ngụm trà súc miệng, ánh mắt dừng trên người Chu Chuẩn, tâm tình có vẻ không tồi.
Nếu nói nữ tử, cũng hơi quá, cũng chỉ là tiểu nữ tuổi mụ mười một mà thôi. Lại có thể làm Chu Chuẩn Quản Húc hai người đánh giá cao như vậy, cũng coi như có bản lĩnh.
Lại nhớ tới nàng từng nhắc qua, “Hành động không được tự chủ trương, không được quá giới hạn”, Cố Diễn miễn cưỡng coi như chấp nhận. Lại nói, hắn làm sao có thể trông cậy vào cái đầu nhỏ kia nghĩ rõ ràng mọi thứ chứ.
Suy nghĩ như vậy, tới thời điểm bước ra cửa, vừa vặn gặp toán tôi tớ tới từ Yến Kinh của phủ Triệu quốc công, xa xôi vạn dặm sai người vận chuyển bằng đường thủy, một lô cam mới hái xuống.
Ba sọt cam lớn, quả vừa to vừa tròn màu vàng đẹp mắt vô cùng. Trong hành quán, ngoại trừ thị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-that-ben-co-dai-nhan/241264/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.