EDITOR: 1900 Đại phu vừa đi, Hứa thị cũng vội vàng chạy tới cùng vài vị cô nương trong nhà. Đợi hết thăm hỏi, cuối cùng, Khương Viện cũng được thanh tịnh. Coi như trong họa có phúc, miệng vết thương cũng không sâu, lại không cần phải tới thư phòng của Khương Dục chịu khổ. Thất cô nương ngồi cạnh cửa sổ, thỏa mãn tràn đầy nhìn cảnh đẹp ý vui trong viện của mình, khóe miệng cũng nhẹ nhàng giương nên nụ cười ngọt ngào. ***** “Nhị đệ tức giận hẳn đã tiêu hết đi, thất muội cũng là vì hôn sự của tam muội mà chặn một tay của đại phòng thôi. không phải thất muội cũng nói, sau việc này, đại phòng không chiếm được lý sao.” Khương Nam và Khương Dục cùng tới, tự nhiên sẽ cùng về. Hai người đều có phong tư xuất chúng, một đường này, hàng loạt nô tỳ trong viện đều nhịn không được trộm nhìn, gò má đỏ ửng. Đại gia đã có nha đầu thông phòng, sang năm nhị gia cũng sẽ chọn nô tỳ, không biết người nào có phúc khí ấy. “Đại ca, ngươi chớ bị nàng lừa.” Khương Dục nhớ tới bộ dạng thành thật kia của nàng, thật đáng giận mà! “Đại ca ngẫm lại, khi còn ở nhà ngũ, Khương Xuân cũng không thân với nàng. Khi đó, nàng so với Khương Xuân hơn nàng 4 tuổi, có từng bị khi dễ không? Mọi chuyện đều là Khương Xuân kia tự cho là chiếm thế thượng phong, A Viện nào có so đo với nàng? Mỗi lần Thôi mẹ đều muốn cáo trạng, nàng còn luôn cười ngăn cản. Vì sao, lần này lại cố tình ngăn cản như vậy, làm sự tình nháo lớn, lại còn hưng sư động chúng như thế, từng viện từng viện đều qua nơi này thăm nàng?” không hổ là nhị gia, người hiểu biết Khương Viện nhất, Khương Dục chỉ cần sy tư chút, liền biết nàng có điều giấu giếm. Nghe hắn phân tích, Khương Nam cũng dần nhớ lại. Đúng vậy, từ trước tới giờ, thất muội đều là người dễ nói chuyện nhất trong phủ. Tranh chấp cùng người khác đều rất ít, nàng hiểu chuyện không muốn phu nhân cùng lão gia nhọc lòng. “Hôn sự của tam muội…” “Phu nhân vốn không đồng ý. Nhưng mà, nếu vì vậy chống đối Lão phu nhân, chỉ sợ nữ nhi trong phủ quận này, đến cái thương nhân hay nhà nghèo cũng không gả được!” Dù sao cũng là phụ nhân, tầm mắt quá hẹp, chỉ biết nhìn lợi ích trước mắt. không biết nhị phòng được Triệu quốc công phủ coi trọng. Lão phu nhân nhất định là bị Đồng thị đả động, chỉ thấy tiền tài của Vi gia. Nhưng tổ trạch Khương gia ở Nam Dương, đương gia đúng là lão phu nhân, nhưng người làm chủ lại là Lão thái gia! Khương lão thái gia sẽ không trơ mắt nhìn phụ nhân vô tri, hủy hoại tiền đồ của nhị phòng như vậy đâu. Đáng tiếc a, Khương gia dựa vào quân công lập nghiệp, trong một đêm quật khởi trở thành thế tộc. So với những danh môn vọng tộc truyền thừa mấy trăm năm thì quả thật là voi và kiến. Hiển nhiên, nơi đó sẽ không có những phụ nhân không lên được mặt bàn như này. “Vậy thất muội là…” Dương Dục cắn chặt hàm dưới, khuôn mặt ít cười nhiều hơn vài phần ngưng trọng, “Sợ là sợ, nàng suy nghĩ vượt xa hai ta. Chọn thời gian này để nháo, vốn phu nhân luôn yêu thương nàng, giờ này càng sẽ vì nàng mà không chịu thua Đồng thị. Lần này chỉ sợ là xé rách da mặt với đại phòng rồi.” “Sao phụ thân lại đồng ý!” Bất giác Khương Nam buồn cười. Vì hai vị tiểu cô nương cãi nhau mà hai nhà liền ầm ĩ? Hừ nhẹ một tiếng, sắc mặt Khương Dục càng âm trầm. “Vốn dĩ chỉ là hôn sự của tam muội, nhiều nhất hai nhà sẽ không thoải mái. Nhưng giờ sự tình là cơ hội đi thư viện học của thất muội bị người khác chiếm, dù phụ thân có hiếu thuận đi nữa, cũng phải bận tâm tới mặt mũi của thế tử gia. nếu đại phòng Khương gia tùy tiện tìm cái nha đầu không để dụ lệnh của thế tử vào mắt, dám coi như trò đùa mà lừa trên gạt dưới. Đại ca còn cho rằng, đây là việc nhỏ, quốc công phủ còn bao dung Khương gia nữa không?” Vừa nghe hắn nói vậy, Khương Nam dừng chân, sắc mặt cũng không tốt. “Ngươi nói, thất muội có tâm kế bực này?” “Bực này tâm kế? Chung quy là đại ca coi thường nàng.” “Hôm qua, phu nhân chỉ nói chuyện hôn sự của tam muội với Triệu di nương và Du di nương, chưa từng nhắc với người khác. Hai di nương chắc chắn không có can đảm làm trái. Vì sao nàng lại có thể đoán ra được, lại lấy lệ trả lời qua loa chất vấn của đệ.” “Khương Xuân tới đây cùng Đồng thị, nàng đã sớm biết sự tình không đơn giản. Nếu chỉ liên quan tới mỗi tam muội, Khương Xuân tới đây làm gì? A Viện quá thông tuệ, nàng đi ra ngoài cùng Khương Xuân, hẳn là để tìm hiểu mục đích. không nghĩ tới lại nháo tới mức như vậy, Khương Xuân cũng dám động thủ, tạo một cơ hội tốt cho nàng.” “Ban đầu, lão phu nhân còn che che giấu giấu việc cho nhị cô nương đi thư viện học. Đối với lão phu nhân và Đồng thị, đây là thế tử khai ân với Khương gia, sẽ không để ý tới ai đi thư viện học. một cái danh ngạch đi học này tất nhiên là có phần của đại phòng, không có gì to tát cả.” “Nhưng chuyện này lại vì A Viện mà nháo tới mức thỉnh đại phu, còn kinh động tới phu nhân, xem như động trên đầu thái tuế. Quận thủ vì mặt mũi của Quốc công phủ và Khương gia, chắc chắn phải tỏ thái độ rõ ràng.” Càng nghe càng giật mình, Khương Nam xoa xoa trán, cuối cùng cũng rõ ràng vì sao Khương Dục giận giữ. Suy nghĩ một chút, “ Việc này, thật không trách được thất muội. Nếu hai ta càng giỏi giang, nơi nào khiến thất muội phải nhọc lòng vì cái nhà này?” Đại gia Khương gia nắm tay thật chặt, cuối cùng cũng phát hiện được dụng tâm sâu kín của thất cô nương nhà mình. sự tình lần này của hai phủ, đối với người ngoài, họ chỉ biết hai cô nương ở chung không tốt, vì vậy mà phải tách nhau ra, chứ không hề liên hệ ra việc khác. Quả nhiên, vào ban đêm quận thủ đại nhân về phủ, đầu tiên là gọi nhị cô nương và thất cô nương tới. Bên cạnh còn có Hứa thị, Đồng thị và người đắc lực bên người của lão phu nhân là Sử mẹ. Mấy người trong phòng nói cái gì đó, lại không truyền ra ngoài. Chỉ biết, sớm hôm sau, Đồng thị dẫn nhị cô nương cùng Sử mẹ xám xịt bước lên xe ngựa, vô thanh vô tức trở lại quận Nam Dương. Cũng coi như Quận thủ phủ đã hoàn toàn quét mặt đại phòng, tạo ra một tầng khoảng cách, hai nhà sau này có qua lại, cũng sẽ càng phai nhạt. Thất cô nương ở trong phủ, cũng nằm ngoài dự đoán của mọi người, bị Quận thủ đại nhân phạt quỳ ở Phật đường. Đây là lần đầu tiên thất cô nương bị phạt đi. “cô nương.” Là tiếng Lục Phù, hẳn là xài tiền đuổi bà tử canh cửa đi. Xuân anh cầm hộp đồ ăn, bày lần lượt xuống trước mặt nàng. “rõ ràng là nhị cô nương động thủ, làm sao đại nhân lại phạt tiểu thư chứ?” Xuân anh mười phần ủy khuất cho chủ tử nhà mình. Khương Viện ngồi khoanh hai chân, cũng không để ý tới dáng vẻ mất lễ này, vội vàng đưa thức ăn vào miệng, “không sợ, hai ngày nữa có thể ra ngoài. Nhớ rõ, mỗi ngày đưa đồ ăn ngon vào đây là được. Vừa nãy chỉ được một chén cơm một chén canh, hai đĩa dưa muối, thật muốn mệnh của ta.” trên mặt cô nương mang ý cười, Xuân anh lại không ngăn được lệ rơi. “Ngài ăn chậm chút.” Lại ngồi xổm xuống bóp chân cho nàng. Trong phòng, vẻ mặt Đào mẹ ngơ ngác, ngày thường cần phải thêm trà rót nước cũng không chuyên tâm, nước cũng bị rớt ra ngoài. “Làm sao vậy?” Nhìn Đào mẹ vội vã thỉnh tội, Hứa thị đỡ nàng dậy, dù thế Đào mẹ vẫn hướng về phía Phật đường bên kia. “Phu nhân, một mình thất cô nương ở Phật đường, đến cái giường mềm mại cũng không có. Nếu là ban đêm tới, khẳng định chịu tội. Làm sao ngài không cầu đại nhân cho nàng?” Từ khi tiểu thất còn nhỏ, đã được Đào mẹ yêu thích vô cùng, vừa xinh đẹp lại vừa ngoan ngoãn hiểu chuyện. Hứa cố nén chua xót, cắn răng ngăn nước mắt rớt xuống. Than nhẹ một cái, phất tay bảo Đào mẹ lui xuống. A Viện có phải vì bản thân lĩnh tội đâu. Nàng chịu cái phạt này là thay thế toàn bộ quận thủ phủ bọn họ… Kỳ thật, đại nhân lại làm sao nỡ? Vì chuyện lớn hóa nhỏ, vì che lấp việc xấu trong nhà, thuận theo mà làm, giấu tai mắt người ta. Đem tội danh muốn lừa gạt thế tử của đại phòng thành hai cô nương trong nhà tranh chấp. Dưới cơn thịnh nộ, đại nhân khiến đại phòng trở về, hôn sự của tam cô nương và Vi gia dĩ nhiên phải từ bỏ. Đại phòng cũng đừng vọng tưởng chiếm tiện nghi từ quận phủ. Hứa thị nghĩ nghĩ, trước khi đại nhân đi làm, hắn đứng im lặng một lúc lâu nhìn về phía Phật đường. Hẳn là có áy náy với A Viện. “nói là phạt nàng, cũng không phải để nàng chịu khổ. Chỉ cần nàng ở trong Phật đường, sự tình này, coi như không ai biết. Ta sẽ đi hành quán cáo tội với thế tử, gia môn bất hạnh, thế nhưng lại có gièm pha. Cũng may Khương Cùng ta sinh cái nữ nhi tốt, toàn phủ thật xin lỗi nàng…” một câu ‘xin lỗi nàng’, chính là sự tán thành của đại nhân với tiểu thất. Hai mắt Hứa thị rưng rưng tiễn hắn ra cửa, đáy lòng lại ẩn ẩn kiêu ngạo. Tuy hai người đều không bàn trước với tiểu thất. Nhưng biểu hiện của nữ oa mới mười tuổi tuổi như nàng, làm hai người đều giật mình, khi nghe tới bị phạt, một câu cũng không cãi lại, ngoãn ngoạn gật đầu, hai mắt ứa nước nhận sai. Làm người nhìn càng thêm đau lòng...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]