Màn đêm buông xuống tứ bề.
Trong đại sảnh đã thấy có đèn, ngoài hành lang, đèn lồng cũng đã thấy đốt lên.
Ánh đèn từ xa chiếu lại, rọi trên gương mặt lão già áo xanh.
Gương mặt lão ta trắng bệch, da thịt hai bên mí mắt đã có chiều co giật.
Nhưng bàn tay lão ta vẫn còn vững vàng như bàn thạch. Tiêu Thập Nhất Lang cơ hồ đã tắt thở, cơ hồ đã tan rã.
Lòng tin của y đã bắt đầu bị dao động, bàn tay đã bắt đầu run rẩy.
Y cơ hồ không còn cách nào chi trì được nữa, trận đấu này còn tiếp tục thêm một giây phút nữa...
Chính lúc đó, bỗng nghe có tiếng “sẹt”, con cờ trên tay lão già áo đỏ chợt bắn ra, vòi rượu bị đụng phải, như bị dao cắt, rớt xuống vỡ tan tành.
Rượu chảy ra, rót vào trong ly.
Ly rượu được rót đầy, lão già áo xanh rụt tay lại, từ từ nhấp nhấp ly rượu, chẳng thèm nhìn đến Tiêu Thập Nhất Lang nữa.
Tiêu Thập Nhất Lang từ từ đặt bình rượu xuống bàn, từ từ đi ra khỏi bát giác đình, đi lên cây cầu cửu khúc, y ngẩng đầu lên, bóng tối trùng trùng, ánh đèn chiếu sáng rực cả sân.
Tiêu Thập Nhất Lang đứng ở đầu cầu, nhìn đăm đăm vào cây đèn treo ở xa xa, lâu lắm vẫn chưa cất bước.
Trước giờ y chưa bao giờ cảm thấy, ánh đèn chiếu lên sao mà mềm mại, sao mà thân thiết.
Chỉ có những người vừa đi qua cơn kinh sợ của tử thần, mới biết được sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thap-nhat-lang/2137426/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.