Người đã đi, ngọn nến cũng sắp tàn.
Ánh nến lung linh, chiếu trên gương mặt anh tuấn, ôn hòa, bình tĩnh của Liên Thành Bích, làm cho gương mặt ấy xem ra cũng có vẻ biến đổi, khích động.
Nhưng đợi đến khi y cắt sạch tim đèn, ánh nến ổn định lại, gương mặt của y lại hồi phục vẻ bình tĩnh.
Không chừng là quá bình tĩnh.
Thẩm Bích Quân cầm ly rượu lên, rồi đặt xuống, bỗng nhiên cười lên một tiếng, nói:
- Hôm nay em có uống rượu.
Liên Thành Bích mỉm cười, nói:
- Anh cũng có uống tý đỉnh, đêm khuya rồi cũng lạnh lắm, uống chút rượu cho ấm bụng.
Thẩm Bích Quân yên lặng một hồi, hỏi:
- Anh... anh có uống rượu say bao giờ chưa?
Liên Thành Bích cười nói:
- Chỉ có người nào tửu lượng khá mới uống say, anh có muốn say cũng không dễ dàng gì.
Thẩm Bích Quân thở ra, nói nhỏ:
- Đúng vậy, nhất túy giải thiên sầu, tiếc là không phải ai ai cũng có phúc uống cho say được vậy.
Liên Thành Bích cũng yên lặng một hồi, rồi mới cười nói:
- Nhưng nếu em muốn uống, anh còn có thể bồi em uống hai ly.
Thẩm Bích Quân nhoẻn miệng cười, nói:
- Em biết, em muốn làm gì, anh cũng tìm ra cách để bồi bạn với em.
Liên Thành Bích từ từ rót rượu ra một ly, đưa đến trước mặt nàng, y bỗng nhiên than lên một tiếng, nói:
- Chỉ tiếc là thời gian anh bồi bạn với em quá ít, nếu không đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thap-nhat-lang/2137421/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.