Tuy phải đi trên sườn núi khó khăn, tốc độ chiếc kiệu vẫn rất nhanh, những người đàn bà mặc áo xanh, cước lực không kém gì đàn ông.
Một chốc là về nhà thôi.
Chỉ cần về lại nhà, bao nhiêu tai nạn, bao nhiêu bất hạnh rồi sẽ biến đi.
Đáng lý ra Thẩm Bích Quân phải vui mừng mới đúng. Có điều không biết tại sao, trong lòng nàng bây giờ lại cảm thấy buồn bực. Bành Bằng Phi và Liễu Vĩnh Nam đang đi theo bên kiệu, nàng cũng không có tinh thần đâu ra nói chuyện với họ.
Nghĩ đến người trẻ tuổi với cặp mắt thật lớn ấy, nàng bất giác cảm thấy xấu hổ:
- Tại sao mình không dám nhận y là bằng hữu? Mình có gì cao quý hơn y đâu? Y có chỗ nào không bằng người khác? Tại sao mình lại có vẻ coi thường y?
Nàng nhớ lại những lúc mình nói với y, muốn nghĩ cách để giúp đỡ y, đền ơn y. Nhưng đợi đến lúc nguy hiểm nhất, khó khăn nhất, nàng lại thụt lùi.
Y xem ra, sao mà cô độc, sao mà tịch mịch, có lẽ cũng bởi vì y đã từng chịu thiệt thòi quá nhiều khiến cho y không còn tin cậy được vào bất kỳ ai trên thế gian này.
- Một người chỉ vì muốn bảo toàn danh dự và địa vị của mình, không tiếc nhất thiết đi làm những chuyện có thể gây thương tổn đến người khác.
Phải chăng mình cũng như những hạng người đó, mình cũng hành động như vậy thôi!
Thẩm Bích Quân thở ra một hơi dài, nàng cảm thấy mình không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thap-nhat-lang/2137416/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.