Đã chờ tới hơn một tiếng đồng hồ, người đàn bà khó tính ấy vẫn còn chưa lại.
Đổ Khiếu Thiên uống hết ly rượu, lắc đầu nói:
- Cô này làm giá thật không phải là thấp.
Độc Tý Ưng Vương cũng lắc đầu cười nói:
- Lão già nhà quê như ngươi thật không hiểu tính đàn bà, hèn gì mà không ở một mình cho đến lão... Ngươi cho cô ta làm giá cao chăng?
Đổ Khiếu Thiên hỏi:
- Không lẽ không phải?
Độc Tý Ưng Vương đáp:
- Cô ta làm như vậy, không phải thật tình muốn làm giá cao, chẳng qua cô ta đang câu tỳ vị đàn ông.
Đổ Khiếu Thiên hỏi:
- Câu tỳ vị?
Độc Tý Ưng Vương đáp:
- Không sai, cô ta biết đàn ông là thứ nham nhở, càng đợi lâu, trong lòng càng hiếu kỳ, càng cảm thấy cô này thật quý giá, đàn bà mà mời là tới, đàn ông ngược lại, cảm thấy không có ý tứ gì cả.
Đổ Khiếu Thiên vỗ tay cười, nói:
- Cao kiến, cao kiến... không ngờ Tư Không huynh không những võ công tuyệt thế, đối với đàn bà cũng mài cứu hẳn đâu ra đó.
Độc Tý Ưng Vương cười lớn, nói:
- Muốn mài cứu đàn bà cho tới nơi tới chốn, xem ra còn khó hơn luyện võ công rất nhiều.
Đột nhiên lão ngưng bặt tiếng cười, vểnh lỗ tai lên nghe một cái, cười nói nhỏ:
- Tới rồi.
Chưa nói dứt lời, ngoài cửa bỗng có tiếng bàn chân khua động nhè nhẹ.
Hải Linh tử không nhịn nổi cũng quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thap-nhat-lang/2137409/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.