Trúc diệp thanh đựng đầy trong bình màu xanh, xem ra giống in như một khối ngọc phỉ thúy trong suốt.
Vầng trăng sáng lạnh lẽo, treo trên trời cao, trăng đã tròn rồi, người thì sao nhỉ?
Hai má Phong Tứ Nương hồng hồng, dường như nàng đã muốn say, ánh trăng từ ngoài song cửa chiếu vào, nàng ngẩng đầu lên, ngắm nhìn vầng trăng sáng, trong lòng nàng bỗng giật mình:
- Hôm nay phải chăng đã mười lăm rồi?
Mười lăm tháng bảy, chính là sinh nhật của nàng, hết ngày hôm nay, nàng sẽ thêm một tuổi nữa rồi đấy.
Ba mươi bốn! Cái con số ấy đáng sợ quá chừng!
Lúc nàng còn mười lăm mười sáu, đã từng nghĩ rằng:
- Một người đàn bà sống tới chừng ba mươi, có sống thêm nữa cũng chẳng ý vị gì, người đàn bà hơn ba mươi tuổi giống như đóa hoa cúc vào tháng mười một, chỉ có nước chờ tàn tạ.
Nhưng hiện giờ, nàng không biết lúc nào mình đã đi quá tuổi ba mươi, nàng không dám tin, cũng không thể không tin, ngày tháng sao vô tình quá vậy nhỉ?
Góc tường có cái kính bằng đồng, nàng ngẩn ngơ nhìn vào cái bóng trong gương. Người trong gương xem còn trẻ lắm, ngay cả lúc cười lên khóe mắt còn chưa có nét nhăn, nào ai dám tin rằng đấy là một người đàn bà đã ba mươi bốn tuổi.
Có điều, tuy rằng nàng giấu được mắt người ngoài, nàng không giấu được với chính mình.
Nàng quay phắt mình đi, đổ đầy một ly rượu, ánh trăng kéo bóng nàng dài ra trên mặt đất, lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thap-nhat-lang/2137407/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.