Edit: Sakura Trang
Mạc đẳng nhàn, thanh ti thành tuyết, vạn lại câu hôi, nhất tráng bi mẫn thương thiên.
Mũ phượng khăn quàng, mười dặm hồng trang, Tiêu Thức, Hồng Nguyệt giáo vừa là phu gia cũng là nương gia của ngươi.
Trong điện tiểu lầu các…
Bọn hạ nhân đang cố gắng nhét Tiêu Thức vào trong hỉ phục, trong một tháng sửa đi sửa lại ba bốn lần, mỗi lần đều cần nới rộng.
“Chủ tử, ngươi cũng cố gắng một chút, lại không mặc xong nữa, giờ lành sẽ bị muộn” Bọn hạ nhân chảy mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu, liều chết thông báo, nơi này là vị Diêm vương, nhưng vị bên ngoài kia càng không dễ chọc,
Tiêu Thức đã rất cố gắng hít hơi, nhưng bụng cũng không có gì thay đổi, vẫn nhô lên thành bọc nhỏ, “Ách… Các ngươi nhẹ chút.”
Bọn hạ nhân nào dám nhẹ a, người bên ngoài phòng đã đến thúc giục hai ba lần, lại chậm nữa đợi giáo chủ tự mình đến phỏng chừng bọn họ cũng không còn mạng mà nhìn, vì vậy trong lòng thấp thỏm, sau đó cắn răng một cái, trên tay tăng lực, cuối cùng nhét được cái bụng nhỏ của Tiêu Thức vào trong hỉ phục.
“Ách…” Trong nháy mắt bị ấn vào, trong bụng chợt xuất hiện một trận đau đớn, khiến Tiêu Thức cong người đỡ lấy mặt bàn, mồ hôi rơi như mưa, đốt ngón tay nắm đến mức trắng bệch, gân xanh nổi lên.
“Chủ, chủ tử a, đừng có lỡ giờ lành”
Tiêu Thức thở chậm lại, đợi đau đớn trong bụng không mạnh như vừa rồi, liền được hạ nhân đỡ ra khỏi cửa.
Tương tư chỉ vu hà tịch, hồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thanh-nhap-nhi/1659456/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.