Vậy là nàng phản kháng, co chân đạp mạnh vào hắn một cái. Gót chân nàng giẫm thẳng lên cẳng chân Úc Thừa Uyên, khiến hắn khẽ rên lên một tiếng. Hắn siết chặt tay, kéo nàng vào lòng, tay kia nâng cằm nàng lên, ép nàng phải nhìn thẳng vào mình, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiểu tổ tông của ta, giờ này rồi còn giận dỗi cái gì nữa?"
Diệp Mạt Sơ đỏ mặt, cúi đầu, giọng nói run run: "Ta... chúng ta ngủ riêng đi."
Úc Thừa Uyên khẽ cười.
Mấy đêm trước, nếu hắn mạnh bạo hay quá nhiệt tình một chút, tiểu thê tử của hắn cũng nói những lời tương tự như vậy. Lần nào hắn cũng phải dỗ dành một hồi lâu nàng mới nguôi giận.
Hôm nay còn chưa bắt đầu mà nàng đã không phối hợp, chắc là do đêm hôm trước hắn hơi lỗ mãng, nàng vẫn còn giận hắn.
Hắn hôn lên mắt nàng, nhẹ nhàng dỗ dành: "Nghĩ đến việc tối qua nàng ngủ bên ngoài, đêm hôm trước ta mới không kiềm chế được, tối nay sẽ không như vậy nữa."
Diệp Mạt Sơ vùng vẫy, tỏ vẻ không đồng ý.
Úc Thừa Uyên khẽ rên một tiếng, đưa tay thăm dò, ghé sát vào tai nàng, nói nhỏ một câu.
Cơ thể thì thành thật, nhưng chuyện như vậy làm sao nói ra được! Diệp Mạt Sơ vừa thẹn vừa giận, quay người đánh hắn: "Không biết xấu hổ, nói bậy bạ, ta mới không có!"
Để mặc tiểu thê tử vừa đánh vừa đ.ấ.m cho hả giận, Úc Thừa Uyên thuận thế ôm chặt nàng, lật người đè lên, cúi xuống hôn nàng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thanh-mai-yeu-kieu/3709821/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.