Chương trước
Chương sau
Diệp Thanh Ngô nghe xong, sắc mặt nghiêm nghị: "Mạt Nhi yên tâm, tỷ tỷ chỉ là quên chuyện cũ, chứ không ngốc."

Diệp Mạt Sơ nghẹn ngào hỏi tiếp: "Vậy tỷ tỷ, tỷ có muốn hòa li với hắn không?"

Diệp Thanh Ngô gật đầu: "Hòa li."

Tuy nàng không nhớ chuyện những năm qua, nhưng nàng tin tưởng Mạt Nhi.

Theo lời Mạt Nhi, nàng đã sớm có ý định hòa li, vậy thì chính là nhà họ Nghiêm có lỗi với nàng.

Bây giờ nàng lại quên sạch mọi chuyện giữa nàng và Nghiêm Cảnh Tri, lúc này không đi, chẳng lẽ còn ở lại chờ bị người nhà họ Nghiêm tiếp tục ức h.i.ế.p sao.

Thấy tỷ tỷ thái độ kiên quyết, Diệp Mạt Sơ yên tâm, hỏi dồn: "Tỷ tỷ, vậy tỷ định khi nào hòa li?"

Diệp Thanh Ngô: "Đợi Xuân Chi trở về, rồi tìm Hạ Anh về nữa, chúng ta sẽ đi. Nhưng mà, ta sợ Nghiêm Cảnh Tri sẽ không dễ dàng đồng ý."

Diệp Mạt Sơ: "Tỷ tỷ đừng lo, có Thừa Uyên ca ca ở đây, Nghiêm Cảnh Tri hắn không dám cưỡng ép tỷ đâu."

Diệp Thanh Ngô nhìn gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp động lòng người của muội muội, nhớ tới lúc trước khi Úc Thừa Uyên còn ở đây, cử chỉ của hai người quá mức thân mật, nàng vuốt ve đầu Diệp Mạt Sơ: "Mạt Nhi, muội và A Uyên giờ đều đã lớn, không thể thân cận như hồi nhỏ nữa."

Diệp Mạt Sơ không nghĩ nhiều, ôm lấy cánh tay Diệp Thanh Ngô làm nũng: "Tỷ tỷ, muội và Thừa Uyên ca ca đã đính hôn rồi."

Diệp Thanh Ngô kinh ngạc, kéo tiểu cô nương ra khỏi người mình: "Hai người đã đính hôn? Mau nói cho tỷ tỷ nghe rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"

Diệp Mạt Sơ lúc này mới đem chuyện nàng bị Chu Hoài Lâm từ hôn, bị đưa đến trang tử, rồi đến việc đính hôn với Úc Thừa Uyên, hai người cùng đến Huy Châu kể rõ đầu đuôi.

Diệp Thanh Ngô nghe những biến cố thăng trầm này đến ngây người.



Diệp Mạt Sơ lại tựa mặt vào cánh tay Diệp Thanh Ngô: "Tỷ tỷ, Thừa Uyên ca ca thật nghĩa khí phải không?"

Diệp Thanh Ngô cẩn thận nhớ lại ánh mắt Úc Thừa Uyên nhìn muội muội ngốc nghếch nhà mình, không khỏi bật cười: "Đúng vậy, rất nghĩa khí, tỷ tỷ chưa từng thấy ai vì giúp người khác mà đem cả chuyện chung thân đại sự của mình ra đánh cược như vậy."

Diệp Mạt Sơ cười hì hì: "Muội cũng nói như vậy đấy. Tỷ tỷ, tỷ nói xem sau này muội phải báo đáp huynh ấy thế nào đây?"

Diệp Thanh Ngô cũng cười theo, cười một lúc rồi lại hỏi: "Mạt Nhi, muội nói nãy giờ, sao không thấy muội nhắc đến huynh trưởng? Chuyện của ta, muội nói trước đây là ta giấu không cho các muội biết, nhưng muội bị từ hôn, huynh trưởng sợ là đã đánh Chu Hoài Lâm một trận tơi bời để thay muội xả giận rồi đúng không?"

Nụ cười trên mặt Diệp Mạt Sơ cứng đờ, một lúc lâu không nói gì.

Diệp Thanh Ngô cúi đầu nhìn nàng: "Mạt Nhi?"

Diệp Mạt Sơ vùi mặt vào cánh tay nàng cọ cọ, lúc ngẩng lên thì đã tươi cười rạng rỡ: "Huynh trưởng mấy năm nay vẫn luôn bận rộn ở vệ sở, rất nhiều chuyện muội đều không nói cho huynh ấy biết, để tránh làm chậm trễ việc huynh ấy làm."

Diệp Thanh Ngô sờ sờ đầu tiểu cô nương, an ủi: "Mạt Nhi nhà chúng ta đã lớn rồi."

Diệp Mạt Sơ mỉm cười: "Tỷ tỷ, tỷ nghỉ một lát đi, muội đi xem thuốc của tỷ sắc xong chưa."

Nói xong, đứng dậy, vội vã bước ra ngoài.

Ra đến ngoài, tiện tay đóng cửa lại, nước mắt ào ào tuôn xuống.

Đông Lan giật mình, vội hỏi: "Cô nương, người làm sao vậy?"

Diệp Mạt Sơ đưa tay lau nước mắt, nhỏ giọng dặn dò: "Nếu đại cô nương hỏi đến thế tử gia, ngươi cứ nói huynh ấy đang ở vệ sở, đừng nói gì khác."



Đông Lan lập tức hiểu ra, gật đầu: "Cô nương yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ không nói lộ."

Diệp Mạt Sơ gật đầu: "Ngươi ở đây trông coi, ta đi tìm điện hạ."

Nói xong, vội vã bước ra ngoài, đến ngoài sân thấy Nhàn Vân lại dẫn theo mấy thị vệ của Thân vương phủ canh giữ ở đây, liền bảo Nhàn Vân đưa nàng đến viện mà Úc Thừa Uyên đang ở.

Úc Thừa Uyên đang ở trong phòng nghe Thường Lâm bẩm báo tin tức đã dò la được sáng nay, nghe thấy Nhàn Vân ở ngoài nói Diệp Mạt Sơ đến, vội vàng bảo mời vào.

Diệp Mạt Sơ vào cửa, vừa nhìn thấy Úc Thừa Uyên, nước mắt nhịn suốt đường đi không kìm được nữa, như hạt châu đứt dây, lăn dài trên má.

Thường Lâm thấy vậy, cũng không kịp hành lễ với Diệp Mạt Sơ, lặng lẽ lui ra ngoài.

Úc Thừa Uyên vội vàng đứng dậy, đỡ nàng ngồi xuống giường, ôn nhu hỏi: "Làm sao vậy?"

Diệp Mạt Sơ nức nở, gần như không nói nên lời: "Tỷ tỷ của ta quên rồi, quên mất huynh trưởng đã mất, tỷ ấy hỏi ta huynh trưởng thế nào, ta nói huynh ấy đang ở trong quân."

Úc Thừa Uyên khẽ thở dài, đưa tay lau nước mắt cho nàng: "Thanh Ngô bị thương ở đầu, đại phu nói phải kiêng kỵ vui buồn quá độ, muội nói như vậy là đúng rồi."

Diệp Mạt Sơ: "Nhưng, nhưng tỷ tỷ sớm muộn gì cũng sẽ biết, tỷ ấy biết rồi, sẽ đau lòng lắm."

Thi thể của huynh trưởng đến nay vẫn chưa tìm thấy, lúc đó nhà chỉ lập một nấm mộ y quan, lúc đó tỷ tỷ muốn về chịu tang, vừa lúc bà lão Nghiêm gia bị bệnh, nghe nói bệnh rất nặng, tỷ tỷ đã không thể về.

Hạ Anh lần này nói với nàng, lúc đó, tỷ tỷ cứ nhớ đến là lại khóc, nhớ đến là lại khóc, đau lòng suốt một tháng mới nguôi ngoai.

Nghĩ đến việc tỷ tỷ sẽ phải đau lòng thêm một lần vì chuyện này, nàng đau lòng không thôi.

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.