Edit: Du Tử Tĩnh Beta: Du Tử Tĩnh - Sau khi chính thức bắt đầu, Trà Trà mới biết vì sao mà tiền thưởng không hề nhỏ mà lại ít người đăng ký tham gia như vậy. Tất cả giám khảo đều là giáo sư nổi tiếng từ nước ngoài về, làm một giải thi đấu diễn thuyết bình thường thành một giải thi bảo vệ luận văn cực kì khó khăn, chính là loại mà tất cả đều dùng Tiếng Anh ấy. Vị đàn anh đầu tiên lên sân khấu nói tiếng Anh rất lưu loát và chuẩn không cần chỉnh, toàn bộ quá trình đều không như trong kịch bản, cực kì vui vẻ. Trong mắt Trà Trà thì đoạn diễn thuyết này không có gì sai sót cả, thế nhưng lại bị các giáo sư trong hội đồng giám khảo phê bình là không đúng chút nào. Bốn vị giáo sư nói xong thì cuối cùng cũng tới tổ trưởng tổ giám khảo lên nhận xét. Từ góc độ Trà Trà nhìn sang chỉ có thể thấy được sườn mặt của vị này, cô càng nhìn càng thấy gương mặt này có chút quen thuộc, trong đầu lóe lên một ánh sáng trắng, đột nhiên nhớ tới đấy là ai. Chính là người anh trai đưa cô đi ăn cơm hôm cô bị thất tình. Sau khi tổ giám khảo nhận xét xong thì tới thời gian nghỉ ngơi, âm thanh thảo luận cực kì sôi nổi. Tuyển thủ ngồi bên cạnh Trà Trà là người cuối cùng tiến vào trận chung kết. Cô ấy nói: "Ôi vãi, giáo sư Phó cũng ác độc quá đi." Trà Trà hỏi: "Thầy ấy họ Phó hở bạn?" "Đúng vậy, đấy chính là giáo sư Phó từ bên nước ngoài về, khả năng biện luận cực kì tốt luôn." "Nhìn qua thì thấy giáo sư Phó nghiêm khắc thật đấy." Bạn học kia vừa diễn thuyết xong, giáo sư Phó lật lật bài viết của cậu ta, mặt mày giãn ra, khóe miệng mỉm cười, cả người nhìn rất nhẹ nhàng thư thái, lười biếng nói: "Với kiểu bài viết như thế này, vừa nghĩ đã biết ngay là thầy cô của cậu không kiểm tra giúp cho rồi." Một câu nói thôi mà đã như đâm xuyên qua tim. Khí lạnh bay vèo vèo giữa sân. Thật sự thì giáo sư Phó không lưu tình chút nào cả. Người bạn học ở trên đài diễn thuyết bị nói như vậy thiếu điều liền rơi nước mắt rồi. Vị bạn học thứ hai lên diễn thuyết còn thảm hại hơn. Cố gắng sống sót từ bốn vị giám khảo trước đấy, rồi lại thấp thỏm chờ đợi mà nhận được một câu của giáo sư Phó: "Đọc qua thấy giống trình độ của học sinh cấp ba." Không khí bên diễn đàn phát sóng trực tiếp nóng lên, người xem không ngừng tăng lên. "Đội hình giám khảo năm nay thật sự phải khiến người ta hít thở không thông mà." "Giáo sư Phó của chúng ta từ nước ngoài về quả là thật là thiết diện vô tư (*) trước sau như một mà, đúng là một người đàn ông tàn nhẫn." (*) Thiết diện vô tư: nghĩa là mặt sắt, không để tình cảm riêng tư chi phối khi xét xử. "Bao giờ mới thấy bạn hoa khôi xuất hiện trên sân khấu nhỉ? Rất muốn nhìn thấy bạn ấy khóc huhu." "Má nó, lầu trên là biến thái à? Thật xấu hổ khi mang danh bạn cùng trường với cái người như mày." "Không phải đâu, chẳng lẽ cuộc thi này năm nào cũng không có tuyển thủ không bị mắng khóc luôn sao? Tôi không tin." Hôm nay Phó Tu Cẩn mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, cúc áo phía trên cổ được cởi ra, ngón tay không chút chú ý nào mà để trên bài viết, tuy rằng nói chuyện rất nhẹ nhàng nhưng từng câu từng tiếng lại rất sắc bén, có thể làm tổn thương người khác. Trà Trà nghĩ thầm, chẳng biết là đến lúc mình lên sân khấu thì giáo sư Phó có giơ cao đánh khẽ hay không? Liệu rằng lời nói sẽ nhẹ nhàng hơn một ít không? Tinh thần cô gái nhỏ ngồi bên cạnh cô dần dần sụp đổ. "Vốn dĩ tớ thấy mấy người bọn họ đi diễn thuyết trước là quá thảm rồi, bây giờ thì tớ thấy chính mình cũng thảm thật." Trà Trà an ủi cô ấy: "Chỉ cần thể hiện thực lực tốt nhất của mình là được rồi, sợ hãi quá sẽ làm cậu khẩn trương đó." Cô gái nhỏ không nghĩ tới là hoa khôi sẽ bình dị gần gũi như vậy, còn nói lời hay để an ủi mình nữa, đúng là một người tốt mà! Không hề giống mấy bạn học siêu giỏi kia chút nào luôn. Cô ấy ríu rít nói: "Người vừa bị phê bình khoảng 35 phút kia là tuyển thủ số 8, cũng học cùng một khoa với tớ, thật sự quá thảm hại rồi, mà lại còn thêm vụ phát sóng trực tiếp nữa, đúng là không khác gì xử tội trước mặt tất cả mọi người." Thiết bị phát sóng trực tiếp ở phía sau hai người bọn họ. Những chiếc camera chuyên nghiệp của các đài nhắm ngay vào vị trí trung tâm của hội trường thi đấu. Nói chuyện với nhau ở trong xong, Trà Trà mới biết đối phương giống mình, đều là sinh viên được thầy cô trên trường báo danh hộ và gửi danh sách đăng ký đi luôn. "Khoa Ngữ Văn bọn tớ còn ổn, rút thăm người phải đi, ai rút thì người ấy phải đi chứ không như mấy bạn đâu ấy, thành tích ai tốt hơn thì người ấy đi." Cô ấy lại hỏi tiếp: "Tiếng Anh của cậu có ổn không?" Trà Trà rất khiêm tốn: "Cũng gọi là tạm được cậu ạ." Một lát sau, Trà Trà nghe thấy tên mình được gọi lên. Cô buông tư liệu chuẩn bị trong tay ra, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh mà đi lên sân khấu, hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn qua các vị giám khảo, sau đấy trấn định bắt đầu bài diễn thuyết của mình. Chủ đề mà Trà Trà chuẩn bị cũng khá là thực tế « Khảo sát chi phí sinh hoạt tiêu chuẩn trong một tháng của sinh viên đại học » Nội dung bài viết đã được cô nhớ kĩ trong lòng, cô nói năng lưu loát liền mạch nội dung mà mình chuẩn bị, bao gồm cả số liệu trong bản thảo, tất cả đều là số liệu khoa học chính xác nhất có thể mà cô đã mất công nghiên cứu từng tí một trong khoảng thời gian ngắn. Tiếng của cô không có mấy cái khẩu âm lạ lùng, kì quái gì đó. Tuy rằng tiếng nói rất mềm mại nhưng lại nhấn nhá rất ổn. Tự tin không chút rụt rè, dường như Tiếng Anh là tiếng mẹ đẻ của cô vậy. Trong bài diễn thuyết còn có rất nhiều từ ngữ chuyên nghiệp, có một ít từ đơn làm người dưới đài suýt nữa không hiểu được. Thế nhưng dù là người xem ở đây hay mấy bạn học xem trực tiếp thì đều bị trình độ không tầm thường của hoa khôi làm chấn kinh, thật là làm người ta lau mắt mà nhìn. Cũng làm người ta đánh vỡ thành kiến đối với việc sinh viên khối Tự nhiên không giỏi tiếng Anh. Bản thảo của Trà Trà không phải tùy tiện viết để ứng phó mà là viết rất nghiêm túc, chuẩn bị tốt mọi mặt, hơn nữa anh trai cô còn thay cô trau chuốt bản thảo thêm. Cho nên mấy thầy cô đều không tìm được lỗi sai nào cả. Vị trưởng khoa nước ngoài luôn luôn bắt lỗi cũng khen một câu: "Viết không tệ đâu, nói cũng vậy." Phó Tu Cẩn duỗi chân, đẩy đẩy gọng kính lên phía trên, ánh mắt nhợt nhạt nhìn mặt của người thiếu nữ, không mang theo xíu tình cảm cá nhân nào mà hỏi vài vấn đề. "Số liệu mà em lấy có thật hay không?" "Em có chắc chắn là những từ chuyên nghiệp kia có dùng đúng chưa?" "Ý nghĩa của bài diễn thuyết này là gì?" Trước khi lên sân khấu, Trà Trà đã tưởng tượng ra vài vấn đề mà các thầy cô sẽ hỏi một lần, cô chuẩn bị rất đầy đủ, đối đáp trôi chảy, khi trả lời vấn đề cuối cùng thì dừng lại một chút, sau đó nói: "Nó không có ý nghĩa sâu xa gì mấy, chỉ là em đột nhiên có chút hứng thú với tài chính thôi ạ." Phó Tu Cẩn mỉm cười, lòng bàn tay dừng lại trên bài viết của cô, cũng không định trả lại, sau đấy nói: "Cũng không tệ lắm, người tiếp theo lên đi." Trà Trà thở phào một hơi, khom lưng cảm ơn, sau đấy xuống đài. Có vẻ như hiện tại cô may mắn là người duy nhất không bị mắng trong cuộc thi diễn thuyết này. Ngay cả người độc mồm độc miệng như giáo sư Phó cũng khen cô. "Hóa ra hoa khôi lại không phải là bình hoa di động sao? Không khóc cũng không vui; mà chiếc váy nhỏ cô ấy mặc cũng đẹp quá, rất đáng yêu, rất ngây thơ lại mê người, mấy người trai thẳng bên khối Tự nhiên thật sự chết hết rồi sao, không biết vì sao mà Thẩm Chấp lại nhẫn tâm chia tay cùng nữ thần cơ chứ." "Cô ấy phát âm tiếng Anh chuẩn quá, very good, nữ thần nhỏ vẫn chính là nữ thần nhỏ! Giỏi quá." "Tin tức về đàn chị khoa Toán học đang rất hot luôn, là đàn em chúng ta cần phải cố gắng học thật giỏi, phải thi được trên 600 điểm tiếng Anh cấp sáu mới được." "Có thể tiếp theo sẽ là chị gái nhỏ Khương Diệu Nhan, tôi sẽ cổ vũ cho Khương tiểu tỷ tỷ." Dường như Khương Diệu Nhan không khẩn trương tí nào, sau khi lên đài còn nói hai câu vui đùa, làm mọi người đều cười haha, không khí nghiêm túc cũng nhẹ nhàng hơn một chút. Trà Trà không cười. Phó Tu Cẩn cũng cau mày, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Bạn học này, em chỉ còn có mười lăm phút nữa thôi, bây giờ đã qua hai phút rồi, chú ý thời gian nhé." Lúc này Khương Diệu Nhan mới vào chủ đề chính, chủ đề mà cô ta diễn thuyết vô cùng rộng « Bảo vệ môi trường sinh thái ở lưu vực sông Amazon » Bởi vì thời gian khá khẩn trương, nội dung cô ta chuẩn bị lại quá dài và quá nhiều, cô ta chỉ có thể nói nhanh hơn để có thể nói xong hết bài. Rõ ràng khẩu âm của cô ta có vấn đề, thậm chí còn mắc vài lỗi ngữ pháp nữa. Quả thật là trình độ rất bình thường. Các thầy cô còn hơi khoan dùng với cô ta, chỉ nhắc nhở vài chỗ, còn tiện thể khen vài câu nữa. Giọng của Phó Tu Cẩn vô cùng tiếc nuối, "Thật ra sau khi nghe được một nửa thì tôi không muốn nghe tiếp nữa, vì vậy tôi thật sự không biết vì sao mà em lại tiến vào trận chung kết được." Những lời này sắc bén, chói tai không chịu được. Sắc mặt Khương Diệu Nhan trắng bệch đứng ở trên đài, có vẻ tứ cố vô thân. Vốn dĩ cô ta còn muốn thể hiện thật tốt trước mặt giáo sư Phó. Thế nhưng lại không nghĩ tới Phó Tu Cẩn còn không muốn hỏi cô ta lấy một câu. Có thể đây là một loại khinh thường chói lọi mà đối với chính cô ta mà nói thì vô cùng nhục nhã. Khương Diệu Nhan cố thể hiện rằng mình là một người không ngừng vươn lên, "Thầy ơi nếu có vấn đề gì thì thầy có thể nói cho em biết được không ạ? Đây là bản thảo là em chuẩn bị rất cẩn thận chứ không phải là tùy tiện lấy ở trên mạng xuống." Phó Tu Cẩn nhìn cô ta một cái, nhàn nhạt nói: "Vấn đề thì có rất nhiều, nói ra cũng không hết ngay được, mặt ngoài của toàn bộ bài phát biểu đều là làm bộ làm tịch, không có chỗ nào làm tôi phải lãng phí thời gian xem thêm cả." Có vẻ như đây là đánh giá cay độc nhất của Phó Tu Cẩn trong hôm nay. Sắc mặt Khương Diệu Nhan trắng bệch, không tình nguyện mà đi xuống đài. Trước khi thi đấu bắt đầu, người khiến mọi người chờ mong nhất là cô ta, thế mà bây giờ người bị phê bình là làm không đúng chút nào cũng là cô ta. Mà nói thật thì biểu hiện của Khương Diệu Nhan cũng chỉ được đến thế. Đúng là làm người khác thất vọng. "Giáo sư Phó cũng không nói sai gì cả, tôi cảm thấy Khương Diệu Nhan chỉ là đọc lại bài thôi, lên sân khấu chỉ biểu diễn thêm tí." "Không phải cô ấy đã ở nước ngoài du học nhiều năm à!? Sao tiếng Anh còn nói thành cái tiếng quái quỷ thế kia." "Ngữ pháp sai be bét, lự kính (*) của tôi rớt đầy đất rồi." (*) Lự kính (滤镜) – Nghĩa thường dùng là bộ lọc, filter, nhưng theo nguyên văn thì chỉ việc người hâm mộ thường lọc ra, phớt lờ khuyết điểm của thần tượng. "Có phải cô ta dựa vào sở trường là vũ đạo nên mới được đặc biệt được học trong trường mình nhỉ? Nếu mà chính thức tham gia thi đại học, cô ta không vào nổi trường mình đâu." "Tôi rất thật vọng, rất rất thất vọng, cực kì thất vọng luôn rồi đó." Trận chung kết diễn ra mất khoảng 4 tiếng đồng hồ. Đến tận khi sắp ăn cơm trưa thì mới công bố kết quả cuối cùng. Ở Top 3 sẽ có tiền thưởng là 5000 tệ. Lúc công bố kết quả, lòng bàn tay Trà Trà đổ mồ hôi, khẩn trương không chịu được. Khi nghe được tên mình như ý nguyên, cơ thể căng thẳng mới có thể nới lỏng ta, cô tự nhiên phóng khoáng đi lên sân khấu nhận cúp và bao lì xì, cuối cùng là chụp ảnh chung với các giáo sư. Giáo sư Phó đứng ở bên cạnh cô, Trà Trà có chút bất an, cô hỏi: "Thầy Phó ơi, thầy có hạ thấp tiêu chuẩn với em không ạ?" Phó Tu Cẩn hỏi lại: "Tại sao tôi lại phải hạ thấp tiêu chuẩn với em?" Hắn lại cười một chút: "Em không cần thiết phải tự coi nhẹ chính mình như thế, em đã làm rất tốt, rất giỏi mà." Trà Trà được khen đến nỗi đỏ mặt, nhẹ nhàng nói: "Em cảm ơn thầy." Sau khi tan cuộc, Khương Diệu Nhan đi lên đài, ánh mắt hâm mộ, "Trà Trà, chúc mừng cậu nha." Trà Trà hơi nắm chặt lấy cúp, nói: "Ồ." Dường như Khương Diệu Nhan vẫn chưa nhụt chí, cô ta nắm chặt tay, nói: "Một ngày nào đó mình sẽ làm cho giáo sư Phó thấy sự ưu tú của mình." Trà Trà nói: "Vậy cậu cố gắng ha." Trà Trà nói câu này rất nghiêm trang, nhưng Khương Diệu Nhan cảm giác như cô âm dương quái khí nói vậy. Khương Diệu Nhan áp chế sự bất an trong lòng, ánh mắt hơi dừng một chút, lại nói: "Trà Trà, tối nay tớ có hẹn ăn cơm với Thẩm Chấp, cậu có muốn đi cùng không? Tớ cảm giác như hai người có hiểu lầm với nhau, cậu thích cậu ấy như thế cơ mà, phải nói ra thì mới tốt chứ." Trà Trà đứng yên ở trước mặt cô ta, đôi mắt đen nhìn chằm chằm, "Không có gì là hiểu lầm hết, không có tình cảm gì nữa, tôi cũng chẳng thích cậu ta, cậu không cần phải lấy cậu ta ra để kích thích tôi đâu." Khương Diệu Nhan không phải ứng lại kịp, trước kia Trà Trà không nói chuyện như này mà! Sao bây giờ lại không cho người ta chút mặt mũi nào chứ? Trực tiếp chọc phá tâm tư của cô ta, làm cô ta không xuống đài được. Trà Trà ôm cúp đi ra ngoài, lần này Khương Diệu Nhan biết điều mà không đi theo. Khương Diệu Nhan xoay người, miễn cưỡng cười với các bạn học, "Tớ về kí túc xá trước nhé." Cô ta có thể cảm giác được ánh mắt bọn họ không có ý tốt gì, chỉ toàn là trào phúng, chế nhạo còn có cả khinh thường. Cô ta không chịu nổi ánh mắt kiểu như vậy nên chỉ có thể chạy trối chết. Cũng là người chỉ biết chạy giống cô ta còn có cả Thẩm Chấp - người ngồi xem cả bốn tiếng đồng hồ. Thẩm Chấp ngồi ở trong góc nghe diễn thuyết, không dám để Trà Trà phát hiện, chính hắn cũng không nhận ra rằng ánh mắt của mình nhìn cô có bao nhiêu tham lam, nghe xong bài diễn thuyết của cô, lúc chuẩn bị đi ra ngoài cùng cô nói được một chữ cũng tốt, chính tai nghe thấy cô nói câu kia với Khương Diệu Nhan. Nhẹ nhàng bâng quơ, không mang theo bất kì cảm xúc nào "Bây giờ tôi đã không thích cậu ta nữa rồi, càng không có tình cảm gì nữa."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]