↬ Edit: HuynM ↬ Beta: Tạ Lan - Trà Trà sửa lại thói quen ngủ nướng buổi sáng. Mỗi sáng sớm đều đặt đồng hồ báo thức lúc 6 giờ, cô buồn ngủ tới mức mắt không thể nào mở ra nổi nữa vẫn kiên cường bò dậy ăn sáng rồi chạy sang cửa nhà Thẩm Chấp chờ hắn. Thẩm Chấp đúng giờ đẩy xe đạp ra ngoài, Trà Trà mặt mày vui vẻ, nhảy nhót chạy đến bên cạnh hắn, luyên thuyên một số chuyện nhàm chán. Cô nói, hắn nghe. Khi đi đến đầu hẻm, Trà Trà ngồi ở ghế sau xe đạp của Thẩm Chấp, cẩn thận đưa tay ôm vào eo hắn. Cuối hè đầu thu, gió thổi tới đều thật nhẹ nhàng ấm áp. Trà Trà ngẩng mặt lên, đôi mắt đen nhánh nhìn sườn mặt thiếu niên, đường nét hoàn mỹ, mũi cao thẳng, môi hồng răng trắng, làn da trắng dưới ánh nắng hiện lên một cách tinh tế, càng ngày càng đẹp. Trà Trà bất kể là nhìn bao nhiêu lần, đều không cảm thấy chán. Thẩm Chấp thật là đẹp, trên người cũng có mùi hương dễ ngửi. Thoang thoảng, nhàn nhạt nhẹ nhàng. Trà Trà nhỏ giọng lại ôn nhu mà nói: "A Chấp." Thiếu niên hơi quay mặt, tiếng nói trầm thấp dễ nghe: "Hửm?" Trà Trà ở trong lòng lặng lẽ nói: Chúng ta cả đời làm bạn tốt với nhau, được không? Thiếu nữ vì ngượng ngùng mà đem lời trong lòng giấu đi, cô sửa miệng nói: "Chỉ muốn gọi tên cậu thôi, tên của cậu thật dễ nghe." Thẩm Chấp thân thể cứng đờ, sau khi được khen liền không biết phải làm sao, đôi tai hơi đỏ hồng may mắn không bị ai phát hiện. - Sau khi con gái đến trường, Sở Thanh Ánh dọn dẹp lại căn bếp, cùng lúc chuẩn bị đi đến cửa hàng bán hoa một chút. Bà vừa mới đổi bộ quần áo khác, chuông cửa liền vang lên. Sở Thanh Ánh mở cửa phòng ra, "Anh....." Câu tiếp theo đột ngột dừng lại khi bà thấy người đi đến là ai. Sở Thanh Ánh theo bản năng đóng cửa lại, nhưng sức lực tay của người đàn ông hơn bà gấp mười lần, năm ngón tay khống chế khung cửa một cách chặt chẽ, giày da chống cạnh cửa, bà dùng sức đóng cửa cũng không chút dịch chuyển. Ánh mắt Giang Thừa Chu nhìn chằm chằm vào bà, khí thế của người đàn ông này so với mười mấy năm trước càng uy nghiêm hơn, quanh thân tản ra khí lạnh lạnh. Sở Thanh Ánh sợ tới mức nước mắt bắt đầu tuôn ra. Bà nhìn thấy người đàn ông mình sợ đến tận sâu trong xương cốt nháy mắt nỗi sợ càng trở nên mãnh liệt hơn. Mấy năm nay, bà luôn nỗ lực quên đi đoạn hồi ức kia. Xem ra đều là uổng phí. Cho dù là những việc nhỏ không đáng nhớ đến, bà đều nhớ rõ ràng rành mạch. Năm đó gặp được Giang Thừa Chu, bà chỉ là một sinh viên vừa mới vào trường hồn nhiên ngây thơ. Lại không biết rằng sự ngây ngô của bà được Giang Thừa Chu ưu ái, nửa ép buộc nửa kìm kẹp cùng ông kết hôn. Cuộc sống đại học bình thường Sở Thanh Ánh đều không được hưởng thụ qua, bị sự chiếm hữu của ông, vừa bắt vừa cướp về nhà giấu đi. Bà không biết tự lượng sức mình tránh được vài lần. Giang Thừa Chu cũng cùng chơi cái trò mèo vờn chuột này với bà, mỗi lần đều ở thời điểm cuối cùng, đánh vỡ hy vọng của bà. Sân bay, ga tàu hỏa, bến xe, bất kể là loại hình thức giao thông nào, bà đều có thể bị hắn bắt quay trở về dễ như lòng bàn tay. Bà không nghe lời, chọc giận Giang Thừa Chu. Sau cùng Sở Thanh Ánh bị nhốt bốn năm ở tầng hai mươi của chung cư, cửa sổ đều bị khóa chặt. Người bà nhìn thấy chỉ có thể là Giang Thừa Chu. Muốn đi ra ngoài một lần, cũng phải đến cầu xin ông. Sở Thanh Ánh hốc mắt lập tức bị dọa đỏ, thân thể hơi hơi phát run. Giang Thừa Chu đưa tay nhéo cằm bà, khẽ cười nhẹ: "Em khóc cái gì?" Ông nâng khóe miệng, cười như không cười nói: "Em thật là có bản lĩnh, ở dưới mắt tôi trốn được nhiều năm như vậy, lại còn bí mật sinh con gái." Sở Thanh Ánh nghe đến con gái liền lập tức khẩn trương, thanh âm run run rẩy rẩy: "Anh muốn làm gì? Anh đừng làm thương tổn con gái tôi." Giang Thừa Chu hận không thể ngay lập tức đem người phụ nữ này trói lại đem về nhà, nhưng ông nhịn xuống, không thể nóng vội, lại đem người kia dọa chạy thì làm sao. Ông cười cười: "Em đang nói cái gì vậy? Trà Trà cũng là con gái tôi, tôi đương nhiên là muốn đem con bé trở về nhà rồi." Sở Thanh Ánh tính cách mềm yếu, nước mắt không ngừng tuôn rơi, bà khóc đỏ mắt, nói: "Không được." Giang Thừa Chu quả nhiên là muốn đem con gái của bà đi. Bà không thể chấp nhận được. Giang Thừa Chu nghe xong lời này liền cười khẽ, "Như thế nào lại không được? Nếu tôi thật sự muốn cướp, em có thể làm gì được sao?" Sở Thanh Ánh không làm gì được, Giang gia có quyền thế, Giang Thừa Chu mấy năm nay cũng không phải ăn chay, thủ đoạn cực kỳ lợi hại, ông ta tùy tiện động ngón tay bà cũng sẽ sống không bằng chết. Giang Thừa Chu cố nén cơn giận mà nói: "Nếu Giang Thần biết mình còn có một em gái, chắc cũng sẽ cực kì vui vẻ, tôi không đành lòng nhìn hai đứa nó anh em chia cách." Sở Thanh Ánh nghe thấy tên con trai, hoảng hốt một chút, nước mắt không ngừng rơi. Trước khi bà bỏ đi, cũng là bị Giang Thừa Chu bức không có cách nào khác. Bà không phải cố ý muốn bỏ con trai ở lại một mình. Giang Thừa Chu thấy chuyển biến tốt liền thu lại ám chỉ, cũng không nghĩ sẽ đem bà bức đến điên, ông dùng lòng bàn tay lau sạch nước mắt trên má người phụ nữ, "Ánh Ánh, tôi cho em......" Sở Thanh Ánh đánh gãy lời ông, nước mắt thi nhau rơi xuống, bắt lấy ông tay khẩn cầu nói: "Giang Thừa Chu, chúng ta cần nói chuyện." Giang Thừa Chu nhướng mày, "Được." - Trà Trà với Thẩm Chấp cùng nhau đi vào phòng học, bạn học thấy nhiều cũng thành quen. Hai người kia là hàng xóm lại là thanh mai trúc mã, quan hệ đương nhiên so với bạn học bình thường cũng sẽ tốt hơn rồi. Trà Trà đeo cặp sách mới vừa đi đến chỗ ngồi của mình, phát hiện bạn ngồi cùng bàn bị người khác bắt nạt. Vu Cố là cái hũ nút*, cả ngày đều có thể không nói một chữ. (*)Có câu "tối như hũ nút" là do các vật đựng ở trong hũ nút kín nên không có ánh sáng truyền tới vật và truyền vào mắt ta do đó ta không thấy gì. Hàng phía sau đều là đám nam sinh không cố gắng học tập ỷ vào Vu Cố sẽ không nói gì, lúc mượn đồ thật ra sẽ là đoạt lấy, "Vu Cố, đưa bút tao mượn một chút." Vu Cố biểu tình lãnh đạm, trong tay nắm chặt bút máy, rõ ràng là không muốn cho mượn. Nam sinh vây quanh bên cạnh bàn hắn, cười nói: "Cậu sao lại nhỏ mọn như vậy hả? Còn không phải chỉ là một cây bút thôi sao?" Vu Cố nắm chặt bút không lên tiếng. Nam sinh ngữ khí ác liệt hỏi: "Này, mày có phải bị câm không hả? Học bá câm?" Trà Trà đi ngang qua, đôi mắt bình tĩnh nhìn bọn họ mấy cái, ngay sau đó chậm rì rì mở miệng nói:" Tên khốn bị lớp ba đè đánh tè cả ra quần, bắt nạt không được người ta chạy về lớp bắt nạt bạn học, mấy người thực sự có tiền đồ." Mấy tên nam sinh bị cô nói mặt lúc đỏ lúc xanh, hừ một tiếng, "Không thèm mượn." Trà Trà đôi mắt trợn tròn, có chút hung dữ nhìn lại có chút đáng yêu, cô như đang bao che cho đứa con của mình mà nói: "Các người về sau đừng có bắt nạt bạn ngồi cùng bàn của tôi." Trà Trà đối với Vu Cố tràn đầy thiện cảm, người luôn quan tâm đi theo cô từ khi còn nhỏ. Năm cô năm tuổi còn chỉ tay lên trời, vỗ vai Vu Cố như chị đại mà nói tương lai sẽ bảo vệ cậu thật tốt. "Cố Cố, cậu có bị dọa sợ không?" Vu Cố lắc đầu, sau đó từ cặp sách lấy ra một khối chocolate, bẻ ra đặt vào lòng bàn tay mềm mại của cô, nói nhỏ "Cho cậu, ăn đi." Đây là chocolate mà ba cậu đi công tác ở nước ngoài mang về cho Vu Cố. "Cảm ơn." Cô lột vỏ chocolate ra, nhẹ nhàng cắn một ngụm. Thiếu niên thanh tú xinh đẹp nghiêng mắt, đôi mắt chuyên chú nhìn cô, hỏi: "Trà Trà, ăn ngon không?" Trà Trà gật đầu: "Ăn ngon." Vu Cố nghe thấy cô nói ăn ngon, từ trong cặp sách đổ ra một túi chocolate, toàn bộ cho cô. Trà Trà tự ăn hai khối, rồi chia cho bạn cùng bàn Trần Tâm Ý mấy khối. Cô cũng không phát hiện ra, Vu Cố khi đó có chút không vui. Khóa học sáng kết thúc sớm, Trà Trà bị thầy giáo gọi vào văn phòng. Trán Giang Nhuyễn sưng một cục to tướng, khóc cả đêm, gấp không chờ nổi liền tới tìm thầy giáo mách lẻo, thề phải cho Trà Trà mất mặt. Chủ nhiệm lớp Giang Nhuyễn nhẹ giọng an ủi Giang Nhuyễn, quay mặt đi, biểu tình nghiêm túc nhìn Trà Trà, lạnh giọng chất vấn: "Bạn học Giang Nhuyễn nói em cố ý làm bạn té ngã đâm đầu vào tường, có phải thật hay không?" Trà Trà thực bình tĩnh, cô lắc đầu: "Không có." Chủ nhiệm lớp nhướn mi mắt:"Thế thì đang yên đang lành tại sao bạn ấy lại đâm vào tường?" Trà Trà nghiêm trang nói: "Có thể do tiểu nhỏ cậu ta không phát triển, không đứng vững được." Giang Nhuyễn dùng đôi mắt đỏ hồng trừng cô: "Cậu!" Giang Nhuyễn tức ngứa răng, "Cậu chính là cố tình né đi, hại tôi bị đụng vào tường." Trà Trà nghĩ nghĩ, cô nghiêm túc nói: "Thưa thầy, em cũng không biết bạn học Giang sẽ đột nhiên xông tới, với lại sau lưng em cũng không có mắt nha." Chủ nhiệm lớp bị Giang Nhuyễn làm cho không thể nói gì nữa. Nhưng mà thiên kim tiểu thư của Giang gia, ở trong trường học bị thương, như thế nào cũng phải được đền bù an ủi, vì thế thầy giáo nói: "Lớp 2 có bạn học làm chứng, là em dùng chân ngáng đường bạn học Giang, hại em ấy té ngã, như vậy đi, em xin lỗi bạn học Giang, viết một bản kiểm điểm, chuyện này thế là xong." Trà Trà lớn lên trong gia đình đơn thân, nhẫn nhịn một chút đều có thể làm được. Nhưng Giang Nhuyễn rõ ràng chính là ỷ thế hiếp người được một tấc lại muốn tiến một thước. Trà Trà nhấp môi, nói ra một câu: "Bạn học lớp 2 thật đáng thương." "?" Thấy thầy giáo ánh mắt kỳ quái, Trà Trà ngữ khí tự nhiên: "Mắt không tốt." "..." "Cũng không nhất định là mắt không tốt, nói không chừng là mùa này ăn phải nhiều nấm độc quá, xuất hiện ảo giác, không thì làm sao mà thấy em ngáng chân bạn học Giang được." Thầy giáo sợ càng nói càng sai sẽ bị cô làm cho tức chết nên lạnh mặt nói thẳng: "Ngày mai mời phụ huynh của em đến." Ra khỏi văn phòng, Giang Nhuyễn lấy phong thái người thắng cuộc đi qua trước mặt cô, cùng mấy chị em châm chọc mỉa mai, "Ở nông thôn chân đất, thế mà cũng dám khiến tôi không vui, cho dù mẹ cậu ta có quỳ xuống xin lỗi tôi, tôi cũng sẽ bảo cha khai trừ cậu ta." "Nhuyễn Nhuyễn, gia đình cậu đối xử cậu thật tốt." Ăn mặc chi phí, đều là quý nhất tốt nhất. Lắc tay giá trị vài vạn, cô ta đều chướng mắt. Đồng phục đều là đặt làm, chất liệu so với các bạn học khác đều cao cấp hơn, Giang Nhuyễn không để ý nói: "Tất nhiên, không những thế bà thích nhất chính là tôi, sinh nhật năm nay bà ngoại còn muốn cho tôi một căn biệt thự nữa đó." Người chị em tốt đi cùng nói: "So với cậu, Sở Trà lớp 1 thực sự rất nghèo túng, quần áo cô ta mặc đều là loại rẻ tiền." Giang Nhuyễn hừ nói: "Cậu ta làm sao xứng để so với tôi?" Có thể là do trực giác của con gái, anh trai chưa bao giờ ôn nhu nói chuyện với cô ta như ngày hôm đó nói chuyện với Sở Trà, Giang Nhuyễn nhận ra điều đó khiến cô ta vô cùng ghét Sở Trà. Lỗ tai Trà Trà tự động ngăn chặn đối thoại của các đối thủ phía sau, cau mày trở lại phòng học, trong lòng buồn bực vì việc phải gọi cho người lớn lúc này. Trần Tâm Ý vỗ vỗ vai cô, dùng sách chắn mặt, ở trong giờ học nhỏ giọng cùng cô nói chuyện, "Trà Trà, chủ nhiệm lớp nói với chúng ta tuần sau sẽ có một học sinh chuyển đến." Trà Trà ghé vào trên bàn, uể oải ỉu xìu: "Ồ." Trần Tâm Ý lại nói: "Nghe nói là con gái, học tập cực kì tốt" Trà Trà ừ một tiếng, "Yên tâm, không ai qua nổi Thẩm Chấp." Trần Tâm Ý nhìn biểu tình suy sụp của cô, tò mò hỏi: "Cậu làm sao vậy?" Trà Trà thảm thương nói: "Huhu tớ bị giáo viên bắt mời phụ huynh." Cô lại nói: "Tại sao mấy thầy giáo không còn chiêu nào khác ngoài gọi cho phụ huynh thế?" Trần Tâm Ý sờ đầu cô, "Thật là đáng thương." Trà Trà suy nghĩ một chút, cô vẫn còn vài trăm tệ trong heo đất của mình, chắc số tiền này đủ để thuê người đóng giả phụ huynh cho cô rồi. Sau khi tan học, Trà Trà ủ rũ cụp đuôi về đến nhà, cởi giày buông cặp sách, ngoan ngoãn gọi: "Mẹ, con về rồi." Cô bước xuống sàn chân đeo đôi tất gấu nói, "Mẹ ơi, tối nay con muốn ăn cá......" Một chữ cuối cùng nuốt ngược trở lại. Trà Trà nhìn người đàn ông xa lạ trong phòng khách, vóc dáng cô thì quá bé, phải ngẩng cổ mới có thể thấy mặt ông, cô ngây ngẩn cả người, "Này... con đi nhầm nhà sao?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]