Dựa theo phong tục ở Bắc Thành, trước khi tổ chức đám cưới một ngày, chú rể và cô dâu không thể gặp nhau.
Trà Trà muốn được gả đi từ nhà họ Giang, trước một đêm dọn về nhà cũ họ Giang.
Tuy rằng cô em gái này vẫn như cũ, chưa thể quen thuộc với người nhà họ Giang, nhưng so với trước đó đã tốt hơn rất nhiều. Mấy anh chị em họ đều bận lên bận xuống, giúp đỡ không ít thứ.
Đồ trang trí trong phòng tân hôn, tất cả đều là bọn họ dán lẫn treo lên.
Đêm độc thân cuối cùng của cô dâu, chủ đề nói chuyện của hai phù dâu có hơi mười tám cộng.
Trần Tâm Ý đã tò mò vấn đề này nhiều năm. Cô ôm gối ngồi trên giường, híp mắt hỏi: “Trà Trà, biểu hiện của Vu Cố ở phương diện kia như thế nào?”
“Phương diện kia?”
“Mua Coca.” (*)
(*) Tiếng Trung là "买可乐", đồng âm với "make love".
“.......”
Du Vãn ngồi ở bên kia che lỗ tai lại, giọng nói đáng sợ thét chói tai, “A a a Trần Tâm Ý, cậu có thể đừng nói thẳng ra như vậy được không, cậu thật sự quá đen tối.”
Trần Tâm Ý liếc mắt, “Cậu giả bộ trong sáng làm gì! Đừng nói tớ cậu không muốn biết.”
Du Vãn buông đôi tay, “Tớ quả thật cũng khá tò mò.”
Trong phòng ngoài ra còn có em họ Trà Trà, mười mấy tuổi. Tuy rằng hơi ngại, nhưng đối với chủ đề giường chiếu cũng rất tò mò, ánh mắt mấy người đồng loạt nhìn về phía cô.
Trà Trà bị ép đến đỏ mặt, cô vùi chính mình vào trong chăn, “Các cậu có thể kiềm chế một chút hay không? Chẳng lẽ không phải là người con gái hoa cúc (*) sao!?”
(*) Nguyên văn là 黄花大闺女, theo baidu nghĩa là con gái chưa chồng.
Trần Tâm Ý mặt dày vô liêm sỉ nói: “Thật xin lỗi, tớ đây đã sớm không phải người con gái hoa cúc.”
Dừng lại một chút, cô ấy tiếp tục đặc biệt không biết xấu hổ mà nói: “Lúc trước không phải tớ có bạn trai là sinh viên thể thao sao? Đúng rồi, rất ổn áp, thời gian khá lâu, tớ rất vừa lòng.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thị Quý Mộ Hạ
2. Trà Xanh Có Vị Ngọt
3. Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
4. Trăm Năm Hạnh Phúc, Trọn Đời Bình An
=====================================
Gương mặt Trà Trà giống như bị đốt cháy, hơi thở thở ra cũng nóng hổi.
“Trà Trà, cậu nói một chút đi nha~”
“Vu Cố nhìn hào hoa phong nhã, cảm thấy hẳn là như vậy.”
“Vậy cũng chưa chắc, không thể trông mặt mà bắt hình dong.”
Các cô bắt tay vào lôi Trà Trà từ trong chăn ra, nhìn khuôn mặt nhỏ của cô bị ngại đến đỏ rực, “Nói lẹ lên, đừng khiến bọn tớ gấp chết.”
Bộ dạng Trà Trà ngượng ngùng trả lời khiến người khác đau đớn [???], cô che mặt, rụt rè chậm rì rì trả lời vấn đề: “Còn...... Rất lợi hại.”
“Rất lợi hại là lợi hại như thế nào?”
Trà Trà nghiêm túc nhớ lại một chút, “Hơn một giờ.”
“.....”
“Khiếp!”
“Quá trâu bò.”
Trà Trà dùng đôi tay che mặt, lòng bàn tay lành lạnh áp vào làm hạ nhiệt độ trên má. Sợ các cô hiểu lầm, cô vội vội vàng vàng đánh vào má, “Cũng không phải một lần liền..... Là rất nhiều lần......”
Trần Tâm Ý nhạy bén bắt được trọng điểm, “Đã hiểu, một đêm rất nhiều lần.”
Trà Trà duỗi tay véo cô, “Ở đây còn có mấy đứa nhóc, cậu không cần dạy hư trẻ con.”
Trần Tâm Ý biết được đáp án, lập tức tha cho cô.
“Nói thật, lúc trước tớ chẳng nghĩ tới cuối cùng cậu sẽ kết hôn với Vu Cố.”
“Đúng vậy, tớ còn nhớ rõ Trà Trà hồi cấp hai đặc biệt thích sao chép bài tập Vu Cố.”
Trà Trà nhẹ giọng phản bác: “Tớ chưa bao giờ copy bài tập được chưa? Mấy việc kia đều là tớ giúp các cậu.”
“Lúc đó tớ rất khâm phục cậu, tin đồn Vu Cố sẽ phát bệnh, những người khác đều trốn tránh không kịp, chỉ có cậu không sợ cậu ấy.”
“Anh ấy rất tốt.”
Nói xong, Trà Trà ngẩng đầu nhìn thời gian, đã gần mười giờ tối.
Trà Trà vẫn rất có tinh thần, không hề buồn ngủ.
Cô và Vu Cố cũng đã ba ngày không gặp nhau. Lúc đám chị em đang tám chuyện, cô lén dùng điện thoại nhắn tin cho Vu Cố.
【 Đang làm gì đó? 】
Bên kia rất nhanh trả lời cô: 【 Mới vừa tắm rửa xong, nhớ anh sao? 】
Trà Trà cầm điện thoại ngồi trong một góc, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình, 【 Có hơi nhớ một chút. 】
Qua vài giây, Vu Cố trả lời: 【 Chờ. 】
Vẻ mặt Trà Trà lộ ra vẻ nghi ngờ, không hiểu được.
Chờ? Đây là muốn cô chờ cái gì?
Cô tiếp tục gửi cho Vu Cố vài cái tin nhắn, qua một lúc lâu vẫn chưa trả lời.
Cô buồn rầu mất mát, cầm điện thoại không biết nên làm gì.
Trần Tâm Ý dùng khuỷu tay chọc chọc eo cô, “Làm gì đấy? Một ngày mà không chờ được sao?”
Trà Trà đang muốn cất điện thoại, tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên. Cô bị các chị em nhìn chằm chằm, nghe điện thoại.
m thanh khàn khàn của Vu Cố truyền tới, “Ra ngoài, anh đang ở cửa nhà em.”
Đuôi lông mày Trà Trà ngạc nhiên nhướng lên. Gấp không chờ nổi ngồi dậy từ trên giường, ngoài miệng nói “Tại sao anh lại đến đây”, nói linh tinh, thân thể lại rất thành thật.
“Vậy anh chờ em một chút, em mặc quần áo đã.”
“Được.”
Trà Trà dẫm lên thảm lông, lừa mình dối người xách theo một túi rác đi ra phòng khách, nói: “Tớ đi vứt rác.”
Đầu mùa xuân lành lạnh, Vu Cố mặc áo ngắn tay đi tới.
Xe hơi dừng lại ở cửa trước nhà họ Giang, thoải mái, cũng không sợ bị người khác thấy bọn họ lén gặp nhau.
Trà Trà kéo cửa xe ra, ngồi lên trên ghế phụ. Cô vừa mới ngồi vững, Vu Cố lập tức giữ lấy gáy cô, lấn thân xuống, cuốn sạch lấy răng môi cô.
Sau khi nụ hôn dài chấm dứt, Trà Trà đỏ mặt hỏi: “Vì sao anh đến mà không báo lời nào?”
Vu Cố dùng bàn tay lau khô nước trên cánh môi cô, “Không phải em nhớ anh sao?”
Sau đó cậu lập tức xuất hiện ở trước mặt cô.
Trà Trà sau khi nghe xong trong lòng ngọt ngào, rất vui sướng, cô lại hỏi: “Vậy anh có nghĩ tới em không?”
Ngón tay Vu Cố dừng lại, “Có cần anh dùng hành động thực tế nói em nghe không?”
Hai người ở trên xe một lát. Vu Cố sờ sờ mặt cô, chủ động bảo cô đi về, hơn nữa còn dặn dò, nói: “Đêm nay ngủ sớm một chút, ngày mai khả năng cao sẽ hơi mệt.”
Trà Trà thò lại gần, hôn khóe miệng cậu, “Anh cũng vậy, ngủ ngon.”
Vu Cố nói không sai, hôm nay bọn họ tổ chức đám cưới, Trà Trà thiếu chút nữa là mệt đến ngất đi.
Rạng sáng mới hồi phục tâm trạng kích động khẩn trương, cùng đám bạn thân chen chúc trên giường ngủ một giấc.
Sáng sớm lúc bốn giờ đã bị đội trang điểm chuyên nghiệp gõ cửa đánh thức. Bầu trời bên ngoài cửa sổ tối om, đèn trong phòng ngủ lại sáng rực.
Cô ngồi ở trước gương trang điểm, mặc kệ stylist đùa nghịch trên người mình. Trang điểm và gắn đồ trang sức lên tóc xong, người trong gương xinh đẹp không gì sánh được.
Đôi mắt thuần khiết, dường như lại chứa dục vọng không rõ ràng.
Chuyên viên trang điểm không hề ngần ngại khen ngợi: “Sở tiểu thư, cô thật sự quá đẹp. Lát nữa thay váy cưới chắc chắn càng đẹp hơn.”
Đêm hôm qua Trà Trà chưa ăn cơm, cũng không uống nước, chỉ là vì hôm nay có thể đẹp một chút.
Cô thẹn thùng cười cười. Sau đó đã bị đẩy đến phòng thay quần áo để thay váy cưới được may riêng.
Vội làm xong những việc này, đoàn xe đón dâu đã chạy đến dưới lầu nhà họ Giang.
Mấy cô bé nhỏ thò đầu từ ban công ra, ánh mắt mong chờ nhìn một dãy xe hơi mênh mông cuồn cuộn.
Trần Tâm Ý nói: “Lát nữa phải chặn cửa lại, không cho bao lì xì lớn thì không cho bọn họ bước vào.”
“Vâng!”
Rất nhanh, tiếng bước chân ở đầu cầu thang càng ngày càng gần. Trà Trà nghe âm thanh, tim trong lòng ngực đập cũng càng nhanh thêm.
Chú rể rất lễ phép gõ cửa, nhét vào bên trong mấy chục cái bao lì xì.
Trần Tâm Ý mở ra nhìn mắt, ồ một tiếng, tất nhiên là rất vừa lòng về số lượng.
Nhưng mà không thể cho bọn họ đi vào thoải mái như vậy. Mấy đứa bé gái tiếp tục chặn cửa, dù mấy người bên ngoài nói lời hay ý đẹp cũng không mở cửa.
“Để tôi gặp vợ nhà tôi.”
Các cô cười vang nói: “Cưới vợ nào có dễ dàng như vậy chứ!”
Vu Cố im lặng, sau đó bắt đầu cùng phù rể đập cửa, dưới tình huống các cô xuống nước, một lát sau đã phá được cửa phòng ngủ.
Ánh mắt Vu Cố không nghiêng không lệch dừng ở trên người cô, cô dâu ngồi ở chính giữa giường.
Cậu đón ánh mắt của cô, đi từng bước từng bước về phía cô. Ôm ngang cô từ trên giường lên, còn chưa xuống lầu.
Giang Châu bỗng nhiên đi đến trước mặt bọn họ, làm bầu không khí ồn ào lập tức yên tĩnh đi rất nhiều.
Anh mặc vest chỉnh tề, trên người còn có mùi khói nhè nhẹ. Anh liếc mắt nhìn Vu Cố, ngay sau đó lập tức dời ánh mắt chuyển đến người trong lòng ngực cậu.
Giang Châu im lặng vài giây, anh mở miệng nói: “Để tôi cõng em ấy xuống lầu đi.”
Giang Châu muốn tự mình đưa em gái đi lấy chồng.
Anh nhìn đứa em gái đã lớn của mình sắp trở thành vợ người khác.
Giống như một giây trước, cô vẫn là học sinh cấp hai nghịch ngợm lại đáng yêu, xảo quyệt lại nhanh nhẹn.
Ban đầu nếu dựa theo phong tục kết hôn ở Bắc Thành, đều là chú rể ôm cô dâu lên xe.
Vu Cố biết tình cảm của anh em bọn họ rất tốt, cậu gật gật đầu: “Được.”
Giang Châu chậm rãi ngồi xổm xuống, vỗ vỗ lưng của mình, “Đi lên, anh cõng em.”
Giọng nói trưởng thành chững chạc, lại có một chút khàn khàn.
Đôi mắt lẫn mũi của Trà Trà đều chua xót. Cô chậm rì rì leo lên lưng anh trai, hai tay từ phía sau vòng qua cổ anh, nước mắt lã chã rơi xuống.
Giọt nước ướt át, vừa vặn rơi vào cổ anh.
Giang Châu cười cười, nói: “Hôm nay em hẳn là rất hạnh phúc, đừng khóc.”
Giọng mũi Trà Trà nghe có vẻ nặng, dùng sức gật đầu: “Dạ.”
Giang Châu cõng cô đi xuống lầu, lưng anh dày rộng vững chắc, đặc biệt đáng tin cậy.
Anh có chút không nỡ đưa em gái lên xe hoa. Nhưng dù có tiếc nuối như thế nào, cũng phải buông tay.
Trà Trà ngồi vào trong xe, đôi mắt ẩm ướt, khóc nức nở, cô nói: “Anh hai, anh cũng phải nhanh chóng tìm hạnh phúc của riêng mình, như vậy em mới có thể yên tâm.”
Giang Châu như thường ngày xoa đầu cô, “Được.”
Vu Cố lần lượt phát kẹo mừng cho từng hàng xóm bên này, lại đưa rất nhiều bao lì xì cho mấy đứa em họ Trà Trà, sau đó mới lên xe.
Đoàn xe hoa chạy một đường đến khách sạn.
Ekip lẫn MC đã chờ đợi một lúc lâu.
Sắp xếp chỗ tổ chức đám cưới, mỗi một chi tiết, đều được làm thủ công.
Hầu như tất cả trang trí ở giữa sân đều là hoa hồng phấn.
Hôm nay Bắc Thành hiếm khi có được trời nắng, mặt trời lên cao, gió ấm đúng lúc.
Trước khi xuống xe, Trà Trà cởi áo khoác trên người, nhiệt độ vừa vặn tốt, không lạnh cũng không nóng.
Quá trình diễn ra đám cưới được tiến hành có trật tự.
Từ lúc vào sân đến khi tuyên thệ, tay Trà Trà và Vu Cố dường như chưa từng buông tay ra.
——Tôi nguyện ý.
——Tôi cũng nguyện ý.
——Tôi đã thực hiện một lời hứa quan trọng. Từ nay về sau, tôi sẵn sàng chia sẻ vui giận yêu ghét với em, yêu thương, tôn trọng em.
——Tôi sẽ cố hết sức mình, không hề ngừng yêu em, dành cả đời bảo vệ em.
Hoa hồng phấn nghĩa là mối tình đầu, tượng trưng cho việc anh sẵn sàng bảo vệ nụ cười rạng rỡ như hoa của em.
—
Sau khi tuyên thệ, là tiệc tối.
Trà Trà thay một bộ váy đơn giản, lại cố ý hay vô tình phác hoạ dáng người cô.
Nguyên buổi tối Vu Cố đều nắm chặt tay cô, dắt cô đi từng bàn mời rượu.
Bề trên hai nhà uống đến mặt mày hồng hào. Đã lâu mới có việc mừng làm cho bọn họ cảm thấy đặc biệt vui vẻ, cho nên chưa từng làm khó hai nhân vật mới.
“Tân hôn vui vẻ, sớm sinh em bé một chút.”
Vu Cố nói cảm ơn, tiếp tục đi bàn khác kính rượu.
Trà Trà thật sự không uống rượu được, ly rượu của cô bị Vu Cố trộm đổi thành nước đun sôi để nguội. Hết lần này tới lần khác cô không giả vờ giống lắm, bưng chén rượu một buồn bực.
Vu Cố chọc cô cười, ghé vào bên tai cô nhắc nhở nói: “Nếu em cứ uống như vậy, mọi người đều biết thứ em uống chính là rượu giả.”
Trà Trà bĩu môi: “Em không diễn tốt sao.”
Người trên bàn tiệc đều nhìn ra được trong ly Trà Trà có thể là nước. Nhưng cô dâu mà, không thắng rượu, bọn họ cũng không muốn đem người chuốc say.
Bỏ qua cho cô dâu, đành phải dùng sức giày vò chú rể.
Vu Cố nửa đường ghé toilet hai lần. Nôn ra một lúc, phù rể chắn rượu cũng bị chuốc tới nằm sấp xuống.
Người nhà họ Giang gia lần đầu gả con gái, sẽ không dễ dàng buông tha cho họ.
Cuối cùng vẫn là Giang Châu ra mặt, thay Vu Cố chắn mấy bàn rượu.
Hơn mười một giờ, hôn lễ mới chính thức kết thúc.
Trà Trà với Vu Cố về nhà trước. Trước khi lên xe, cô ở trước cửa khách sạn hứng gió một lát.
Gió lạnh đập vào mặt, mùi rượu trên người tan chút.
Văn Hoài ở cửa khách sạn đợi hơn một hồi lâu. Tuy rằng anh không có thiệp mời, nhưng cũng đã sớm biết thời gian lẫn địa điểm cô tổ chức đám cưới.
Vốn dĩ nghĩ người ta cũng chẳng mời, mình cũng đừng đi quấy rầy, trong lòng rốt cuộc vẫn tức giận.
Xin nghỉ bên đoàn phim ba ngày.
Hỏi một vòng mấy người bạn xung quanh, bạn tốt kết hôn thì nên tặng cái gì?
Bạn bè trong giới tò mò, thuận miệng hỏi một câu: “Ai muốn kết hôn?”
Văn Hoài nói: “Một đứa em gái.”
Người nọ không tin, nói đùa: “Không phải là bạn gái cũ cậu đi?”
Văn Hoài lắc đầu: “Không phải.”
“Tặng giày cao gót? Vòng cổ? Hoa? Hay là gấu bông?”
Văn Hoài nghe thấy lời nói của người kia, nhớ ra Trà Trà dường như rất thích gấu bông.
Khi còn nhỏ tích góp chút tiền lập tức không nhịn được đi vào tiệm mua gấu bông. Ôm con gấu so với người cô còn cao lớn hơn, xiêu xiêu vẹo vẹo đi trên con đường đá xanh.
Nhớ lại, đây đã là việc rất nhiều năm trước.
Vì thế Văn Hoài lập tức đi trung tâm thương mại, tìm cửa hàng chuyên bán gấu bông. Bỏ ra mấy vạn, mua một con Brown, chiều cao so với anh không khác lắm.
Nhân viên cửa hàng giống như nhận ra anh tới, trộm dùng điện thoại chụp ảnh, anh cũng nhìn thấy nhưng không nói gì.
Buổi sáng hôm nay, anh dùng bao nilon trong suốt bọc Brown cao lớn lại. Ôm vào trong ngực, xe chạy đến cửa khách sạn. Anh bỗng nhiên không thể bước đi, vẫn cần mặt mũi, không được mời mà tự đến.
Ngồi ở trong xe, anh nhìn con gấu bông trong tay mình, lại cảm thấy có chút chua xót.
Người ta kết hôn, anh lại đưa thứ này?
Vì thế, Văn Hoài lại đi trung tâm thương mại, lựa chọn kỹ càng một cái vòng cổ. Anh ra ngoài vội vàng, không có mang khẩu trang, bị không ít người nhận ra, nhưng mà anh một chút cũng không để bụng.
Cuối cùng cũng chuẩn bị quà tặng vừa lòng. Tâm trạng Văn Hoài tốt không vài phút, tự giễu mà cười cười, không biết mình ở đây giày vò cái gì.
Anh dừng xe ở sườn phía sau, anh nhìn cô từ trong xe hoa xuống, nghe tiếng nhạc truyền ra từ bên trong.
Ngồi từ ban ngày đến đêm khuya.
Cuối cùng Văn Hoài cũng thấy cô ra cửa khách sạn, anh kìm nén một ngày, lúc này cũng không nhịn được.
Văn Hoài xuống xe xuất hiện ở trước mắt cô. Ánh mắt lưu luyến không rời dừng lại ở trên người cô. Giật giật khóe miệng, cố gắng làm mình cười đẹp mắt một chút, anh nói: “Tân hôn vui vẻ.”
Trà Trà cũng không cảm thấy xấu hổ, gật đầu với anh: “Cảm ơn.”
Trong một lúc không lời nào để nói.
Văn Hoài nhìn váy đỏ trên người cô, đôi mắt có chút đỏ, anh ra vẻ tự nhiên mạnh miệng nói: “Hôm nay mới vừa quay xong, tiện đường đi ngang qua đây. Cũng không nghĩ tới sẽ trùng hợp như vậy, đúng lúc gặp em.”
Trà Trà nói: “Nghe có vẻ rất trùng hợp.”
Cố tình trùng hợp.
Chuẩn bị một ngày gặp nhau.
Im lặng thật lâu, Văn Hoài bỗng nhiên duỗi tay ôm cô một chút. Nhưng mà hai giây sau, anh buông lỏng cô ra.
Động tác nhanh giống như cái ôm này chưa từng xảy ra.
Văn Hoài nói: “Trà Trà, chúc em hạnh phúc.”
Trà Trà có chút không được tự nhiên, “Cảm ơn.”
Tài xế ở phía sau thúc giục bọn họ, dừng hai giây, Trà Trà nói với anh: “Em phải về nhà.”
Văn Hoài há miệng thở dốc, muốn nói lại thôi, do dự vài giây, vẫn là đem lời muốn nói nuốt trở về, “Sau này gặp lại.”
Trà Trà vẫy tay với anh: “Gặp lại.”
Lúc trước Văn Hoài cho rằng mình chỉ có hai lần thiên vị Khương Diệu Nhan hơn một chút.
Không nghĩ tới, cô trước nay đều không thiên vị anh hơn. Nhiệt huyết khó lạnh, nhưng mà trái tim sẽ lạnh.
Dù là tình bạn hay là tình yêu, một bên không được yêu thích, một bên bị chỉ trích vô lý, luôn luôn sẽ chậm rãi rời đi.
Vừa nãy Văn Hoài cũng không có thấy từ trong ánh mắt Trà Trà có hận ý và oán trách. Chỉ có tâm bình khí tịnh thong dong tự tại.
Bây giờ, anh đối với cô mà nói, có lẽ là không tính là bạn bè bình thường.
Gặp mặt, vẫn có thể chào hỏi được.
Nhưng cuối cùng vẫn chẳng thể thân thiết hơn.
Không thể chia sẻ tâm sự, kể ra cũng buồn rầu, không thể dùng “Bạn bè tốt” xưng hô với nhau.
Đau đớn hơn là trở thành người xa lạ—— tình bạn bị lãng quên.
Văn Hoài hút thuốc xong mới trở lại trong xe. Mở cốp xe ra, nhìn hoa tươi bên trong, gấu bông còn có hộp vòng cổ, anh không biết vì sao lại nở nụ cười.
Sau đó lấy từng cái từ cốp xe ra, ném vào thùng rác.
Những món quà đó, không bao giờ anh sẽ gửi đi.
—
Trà Trà về đến nhà, đã tỉnh rượu hơn phân nửa, cửa sổ phòng tân hôn, trước giường đều dán chữ Hỷ.
Cô gỡ tóc đi, lại tẩy lớp trang điểm trên mặt. Sau đó nằm trên giường ổn định một lát, nhắm mắt lại thiếu chút nữa ngủ rồi.
Chỗ tổ chức đám cưới có người chuyên dọn dẹp. Sau khi Vu Cố tiễn khách đi, ngồi ở ghế trên nghỉ ngơi trong chốc lát. Dùng ngón tay kéo kéo cà vạt, sau đó đứng dậy, ngồi xe trở về nhà.
Người cậu đầy mùi rượu, mặt bị hôn hơi đỏ lên. Sau khi về nhà, dục vọng đè nén cả đêm lập tức có chút không kìm chế được, trong đầu đều là nụ cười trên mặt Trà Trà.
Trong phòng khách không có người, trong phòng bếp cũng không có người.
Động tác Vu Cố có hơi thô bạo vội vàng cởi áo khoác trên người cậu, thay dép lê, bước chân có hơi nhanh. Cậu đi lên lầu, kéo cửa phòng ngủ ra, người con gái trên giường dường như đã ngủ say.
Cậu vừa mới đến gần, Trà Trà lập tức mở mắt, thanh âm lười biếng, “Anh đã về rồi.”
Vu Cố gật đầu, kéo cà vạt xuống, thuận tay ném ở một bên.
Trà Trà đứng lên, nhón chân để sát vào cậu. Khứu giác nhạy bén, ngửi thấy trên người cậu mùi rượu nồng nặc, cô hỏi: “Tối nay anh uống nhiều hay ít?”
Vu Cố xoa xoa giữa mày, thuận thế ôm eo cô, “Hơn một nửa chai rượu trắng.”
Trà Trà nghe xong đau lòng, cô để cậu ngồi ở mép giường. Mình thì ngồi quỳ sau lưng cậu, nhẹ nhàng mát xa cho cậu, cô nói: “Đêm nay anh vất vả rồi.”
Vu Cố nhắm mắt lại, “Không có vất vả.”
Cậu bỗng nhiên cầm cổ tay của cô, đứng dậy nói: “Anh đi tắm trước.”
Trà Trà cũng xuống giường theo, “Hay em đi nấu trà giải rượu cho anh?”
Vu Cố nói không cần, vừa cởi cúc áo áo sơmi, quay người lại hỏi: “Em tắm chưa?”
Trà Trà tưởng là cậu muốn nhường phòng tắm cho cô dùng trước, “Chưa, em mới tẩy trang xong, anh tắm trước đi.”
Ánh mắt Vu Cố quét một vòng trên người cô, ánh mắt sâu kín, ý vị sâu xa nói: “Anh rất nhanh sẽ đi ra.”
“Không cần vội vàng.”
Trà Trà nghe tiếng nước trong phòng tắm, dọn dẹp giường cưới một lần.
Chăn nệm đều là màu đỏ rực, ở giữa đặt đầy hai nắm táo đỏ, đậu phộng, trái nhãn, hạt sen.
Cô lột hai quả nhãn, nước trái cây rất nhiều, hương vị còn rất ngọt.
Mười phút sau, Vu Cố tắm rửa xong đi ra. Cầm trên tay một cái khăn lông khô, tóc nửa khô nửa ướt.
Trà Trà đứng lên, “Em cũng đi vào rửa mặt chải đầu một chút.”
Cô đi được một nửa, bỗng nhiên bị người mạnh mẽ đẩy lên trên giường. Thân thể ngã thật mạnh lên chăn bông màu đỏ rực. Hơi thở người đàn ông nóng hổi giằng co trên mặt cô. Hai đầu gối cậu quỳ xuống hông cô, khom lưng cúi người xuống, mặt hai người dường như đều dán cùng một chỗ.
Con ngươi đen nhánh người đàn ông nhìn chằm chằm cô, chăm chú đáng sợ, giống như trong ánh mắt không thể chứa được người nào khác.
Đôi mắt lạnh lùng điềm đạm, giờ phút này lại tràn ngập dịu dàng ngọt đến không tan ra được.
Vu Cố cả người đều nóng, đầu ngón tay dường như mang theo nhiệt độ có thể làm người bị bỏng. Nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, cậu cúi đầu cắn cánh môi cô một chút, sau đó là cái mũi, tiếp theo đôi mắt.
Lưu luyến quên về, cuối cùng là vành tai tinh xảo của cô, tóc tai cọ xát. Giọng nói khàn khàn phát ra chứa đầy từ tính, cậu nói: “Tối hôm qua không phải em hỏi anh có hay nhớ em hay không sao?”
Trà Trà bị hơi thở tàn bạo làm cho hô hấp không thông, cô chóng mặt hoa mắt, mặt đỏ tai hồng.
Vành tai hơi nhói nhói, lại nghe thấy người đàn ông nói: “Bây giờ anh nói cho em, anh nhớ em bao nhiêu.”
Sáng sớm thấy cô mặc váy cưới, vẫn luôn kìm nén, tiệc tối cô lại đổi bộ váy càng quyến rũ hơn.
Cậu đã nhẫn nhịn suốt một ngày, thật vất vả mới tống cổ hết khách mời, kiên nhẫn tất nhiên hết sạch.
Trà Trà nói: “Em chưa có tắm nữa.”
Vu Cố nói: “Lát nữa lại tắm sau.”
Trà Trà cảm thấy Vu Cố bình thường và đêm nay có chút không giống nhau, ngang ngược đáng sợ. Giống như dùng một loại lực lượng muốn đem cô ăn tươi nuốt sống, điều khiển cô.
Cũng mặc kệ cô có ngượng ngùng hay không, ôm người chống đỡ bên tường. Cô ngập ngừng, lời nói cũng không rõ ràng lắm, “Đèn chưa chưa chưa chưa tắt.”
Vu Cố không để ý tới cô, bắt đầu dùng hành động ép cô phải nói những gì mình thích, “Gọi chồng.”
Trà Trà cũng không biết vì sao mình không bỏ được sĩ diện, không mở nổi miệng, khả năng cao sẽ không gọi.
Cô cắn chặt răng, ngượng ngùng há miệng.
Đột nhiên, giữa hàm răng tràn ngập tiếng kinh hô vỡ vụn. Ngón chân cô đều cuộn tròn lên, móng tay dùng sức cào phía sau lưng cậu, màu hồng nhạt thản nhiên lan từ cổ đến đôi mắt.
Giọng nói cô mang theo tiếng khóc nức nở, “Chồng… Chồng ơi.”
Đôi mắt Vu Cố giống như càng đỏ thêm, không phải bởi vì một câu chồng mà thỏa mãn, ngược lại càng thêm vội vã.
Đương nhiên là Trà Trà Trà có chút chịu không nổi.
Vu Cố hết lần này tới lần khác dụ cô kêu chồng.
Cô mặc kệ bị người lật qua lật lại như cá, giống như bị thiếu nước, ngửa cổ mảnh khảnh, cùng với đó là tiếng khóc nức nở gọi chồng theo ý cậu muốn.
Cuối cùng cũng không biết gọi chồng bao nhiêu lần, Vu Cố mới thoả mãn.
Trà Trà không biết mình ngủ mấy giờ, cô quá buồn ngủ, siêu buồn ngủ, mệt đến mức cuối cùng nhịn không được thúc giục cậu.
Vu Cố bất đắc dĩ thở dài, nửa nói giỡn nói cô mất hứng.
Trà Trà dính vào gối đầu, đắp chăn lên lập tức ngủ thiếp đi. Không khoa trương chút nào khi nói gần như là một giây là vào giấc ngủ.
Cũng may một đời bọn họ chỉ có một lần tân hôn này! Nếu không cô chẳng thể chịu đựng mỗi ngày.
Loại chuyện tốt này, cô thật sự không có phúc hưởng thụ.
Lúc tỉnh ngủ là buổi chiều ngày hôm sau.
Một mảng lớn hoàng hôn chiếu vào trong phòng ngủ. Cô mơ mơ màng màng từ trên giường ngồi dậy, cảm giác cơ thể siêu siêu mệt.
Buổi trưa Vu Cố còn bỏ ít thời giờ đi qua trường học một chuyến, lại ở trong văn phòng phát không ít kẹo mừng.
Trà Trà thấy cậu, giống như mộng du đi đến bên người cậy. Vươn đôi tay ôm lấy eo cậu, âm thanh lười biếng so với mật ong nghe còn ngọt hơn: “Chồng ơi.”
Trong tay Vu Cố còn cầm đồ, không tiện ôm nàng, “Ừm, còn mệt hay không?”
Trà Trà đỏ mặt, “Mệt lắm.”
Mệt cũng vui vẻ!
Vu Cố bỏ bao nilon trong tay, ôm cô đến trên sô pha, nâng bắp chân cô lên, không nhẹ không nặng lại nhéo chân cô, lại nói: “Buổi tối anh muốn qua nhà anh ăn một bữa cơm.”
“Được thôi.”
“Thời gian nghỉ kết hôn của em có phải còn nửa tháng hay không?”
“Đúng rồi! Chúng ta đi Vân Nam chơi đi? Em muốn đi Đại Lý a a a.”
“Kiểm tra thời tiết rồi, gần đây trời bên kia đều có mưa, chờ lần sau đi.”
“Vậy cũng được.”
Trà Trà rất hiền lành, khi nào đi cũng được.
Trên vách tường treo ảnh hai người họ kết hôn.
Bên ngoài cửa sổ sát đất bầu trời đã dần dần tối đen.
Ngày kết hôn đầu tiên, người nhà hai họ Giang- Vu lại cùng nhau ăn bữa cơm.
Mẹ Vu Cố vụng trộm nhét cho Trà Trà một cái bao lì rất lớn, còn đem vòng ngọc tổ tiên truyền lại đeo lên tay cô. Người phụ nữ mạnh mẽ này hiếm khi lộ ra vài phần mềm yếu, lau nước mắt, nói: “Trà Trà, mẹ chúc con sau này cùng Tiểu Cố có thể lâu dài. Tiểu Cố nhà của chúng ta nếu ức hiếp con, con cứ việc nói với mẹ.”
“Vâng.”
Bề trên cùng các bậc cha chú tụ tập nói chuyện phiếm.
Trà Trà nắm tay Vu Cố chạy tới gốc cây hoè cổ thụ ở đầu hẻm. Bọn họ ngồi ở ghế dài, gió đêm thổi tới, mềm mại ấm áp.
Trà Trà gối lên đùi cậu, ngửa mặt nhìn ngũ quan cậu, cô nói: “Khi còn nhỏ, lần đầu tiên em nhìn thấy anh, chính là ở chỗ này.”
“Anh nhớ rõ.”
“Anh lại có thể cũng nhớ rõ sao?”
Khi đó Vu Cố bị đứa nhóc lớn hơn cậu vài tuổi, chạy đuổi tới trên cây, run bần bật ôm thân cây, không dám xuống dưới.
Một lần liền trên đó vài tiếng đồng hồ.
Trà Trà buộc hai cái bím tóc, trong tay cầm cây hoè mới vừa hái xuống, mới vừa đầy khắp núi đồi đêm đó đám hùng hài tử lão đại [?], nhìn cậu bị treo ở trên, nhỏ mà lanh, nói: “Ngươi xuống dưới.”
Đó là lần đầu tiên Vu Cố mở miệng nói chuyện với người khác, cậu cau mày nói: “Tớ không dám.”
Cô nhóc nhỏ dang hai tay ra, “Cậu nhảy xuống đi, tớ sẽ đỡ được cậu.”
Thằng nhóc do dự vài giây, sau đó thật sự tin.
Trà Trà tất nhiên không có đỡ được cậu. Cậu nhắm hai mắt nhảy quá dùng sức, trật mắt cá chân, đau đến mức ra nước mắt.
Trà Trà vốn định đi qua dìu cậu, thấy cậu khóc, không thể hiểu được nhảy ra một câu: “Cậu thật là đẹp mắt.”
Nhớ lại, không biết nên khóc hay cười.
Trà Trà ăn no lại mệt rã rời, cô nói: “Chồng ơi, anh ôm em về ngủ đi.”
Lúc có việc cần nhờ người khác, cô nói chuyện luôn rất dễ nghe. Bình thường không tình nguyện nói hai chữ chồng ơi, nay mở miệng là nói.
“Được rồi.”
—
Kết hôn năm thứ nhất.
Trà Trà và Vu Cố từ trước tới nay chưa bao giờ cãi nhau, tình cảm hai người trước sau như một.
Công việc Trà Trà cũng không bận rộn như lúc mới vào làm, một ngày nghỉ phê thành hai ngày, cũng hầu như không còn tăng ca.
Cơ thể cô gần đây có có chút không thoải mái, hay buồn nôn. Lúc đi làm khi cùng đồng nghiệm nói chuyện cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, mí mắt mỏi mệt không chịu nổi.
Mấy ngày liền nôn nửa trong công ty, Trà Trà đi xuống tiệm thuốc dưới lầu công ty mua que thử thai.
Cô đi WC kiểm tra một lần, nhìn kết quả hiện lên trên, trong lòng vô cùng bình tĩnh.
Để đảm bảo an toàn, Trà Trà quyết định đi bệnh viện lấy số, gặp bác sĩ xem sao.
Vì thế, Trà Trà xin quản lý nghỉ nửa ngày.
Năng lực làm việc rất tốt lại nhân duyên tốt, quản lý còn siêu thích cô. Rất dễ chịu lập tức phê cho cô nghỉ, dặn dò cô phải chăm sóc thân thể thật tốt.
Trà Trà gọi taxi đi bệnh viện trung tâm thành phố, lấy số. Lại đợi một giờ, mới tới lượt cô.
Sau khi khám xong, cô nghe theo lời khuyên bác sĩ đi siêu âm. Rất nhanh cô được cầm kết quả siêu âm và đơn xét nghiệm.
Trên đường đi từ khoa xét nghiệm đến khoa phụ khoa phải đi qua một cái hành lang dài.
Lúc rẽ, Trà Trà gặp một người quen.
Cô đã gần hai năm chưa gặp Thẩm Chấp.
Cô chưa bao giờ hỏi thăm bất kỳ thông tin gì của hắn, cũng không biết hắn đã sớm ra tù.
Thẩm Chấp gầy đi rất nhiều, vừa cao lại trắng, mặc áo sơ mi màu đen, đứng thẳng trước mặt cô.
Vẻ mặt cậu giống như cũng rất giật mình, dường như không nghĩ tới lại gặp cô ở chỗ này.
Thẩm Chấp phản ứng thật lâu mới dám xác nhận đây không phải ảo giác. Hắn cứng đờ cười cười với cô, cố gắng muốn cười đẹp một chút. Hắn dùng giọng điệu của bạn cũ hỏi: “Cơ thể không thoải mái à?”
Trà Trà: “Ừ.”
Cô siết chặt đơn xét nghiệm trong tay, sau đó làm như không có việc gì xảy ra đi qua hắn, “Tôi đi trước.”
Thẩm Chấp không có biểu cảm gì, hắn nói: “Được, tôi cũng đang vội.”
Đôi mắt hắn rất sắc bén nhìn thấy đơn xét nghiệm trong tay cô.
Chữ phía trên, hắn nhận ra.
Là đơn xét nghiệm thai kỳ.
Hai người một người đi về khoa phụ khoa, một người đi về khoa tâm lí.
Thẩm Chấp mất một khoảng thời gian rất lâu mới phản ứng lại được, cô đã sớm kết hôn cùng Vu Cố.
Thẩm Chấp chưa từng thấy bộ dáng cô mặc váy cưới. Ngày cô kết hôn, hắn còn đang ngồi tù.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]