Chương trước
Chương sau
Edit: Laurent

Beta: Mia

-

Cuốn nhật ký bị lật chưa đến một nửa, hộp thuốc lá bị lật tung nằm trên mặt đất, còn người nằm bất tỉnh trên giường.

Đây chính là hình ảnh Nhan Tuệ đi vào nhìn thấy.

Kể từ khi con trai nói muốn chuyển về ở ngõ hẻm, mỗi kỳ nghỉ Nhan Tuệ đều gọi điện thoại cho con trai, có thời gian nhàn rỗi sẽ tới thăm nó.

Lần này điện thoại không thấy ai trả lời.

Nhan Tuệ trong lòng lo lắng, lái xe tới tìm hắn.

Bà không có chìa khóa, may mắn cửa không khóa.

Bà đẩy cửa phòng ra, căn phòng im ắng không có tiếng động, âm thanh bước lên bậc cầu thang gỗ có chút vang vọng.

Nhan Tuệ tự nhiên cũng không thích căn nhà này, luôn cảm thấy nơi này u ám, ánh sáng không tốt, trang trí cũng không đẹp.

Phòng ngủ ở đầu cầu thang, cửa phòng đóng chặt.

Nhan Tuệ nắm chặt chìa khóa trong lòng bàn tay, gõ cửa, qua nửa ngày cũng không có ai đáp lại.

Bà nói: “A Chấp, mẹ vào đây.”

Không có tiếng đáp lại.

Nhan Tuệ mở cánh cửa phòng con trai, căn phòng tối như mực không có lấy chút ánh sáng, không bật điều hòa nhưng trong phòng vẫn lạnh lẽo.

Bà tiện tay bật đèn lên, ánh mắt quét một vòng trong phòng ngủ, dừng ở góc.

Thẩm Chấp an tĩnh ngủ trên mặt đất, đôi chân hơi cuộn tròn, ngay cả khi ngủ cũng là tư thế phòng vệ, lông mày nhíu lại, hình như đang gặp ác mộng.

Nhan Tuệ nhỏ giọng nhẹ nhàng đánh thức hắn.

Thẩm Chấp mở mắt ra, nhìn thấy bà còn sửng sốt một chút:

“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”

Nhan Tuệ đè nén bất an: “Mẹ đến thăm con, sao lại ngủ trên mặt đất?”

Thời niên thiếu, Thẩm Chấp thường xuyên bị bắt ngủ trên mặt đất, đã sớm quen rồi.

Thẩm Chấp thuận miệng nói: “Quên mất.”

Hắn há miệng muốn nói cái gì đó, lại nuốt trở về.

Nhận thức trực quan của hắn luôn đi trước ý thức, tự động sinh ra hình ảnh mà hắn muốn.

Ví dụ như thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi mặc đồng phục học sinh, mỉm cười an tĩnh nhìn hắn.

Hắn muốn hỏi mẹ hắn có nghe thấy gì không? Hoặc có nhìn thấy gì không?

Nhưng suy nghĩ một chút, tất cả đều là giả, không có hình ảnh nào là thật, cũng không có câu nào là thật.

Nhan Tuệ không biết giữa hắn và Trà Trà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới có thể biến hắn trở nên như vậy.

“Gần đây có tốt hơn không?”

“Tốt hơn nhiều rồi.”

“A Chấp, chúng ta nói chuyện đi.”

Thẩm Chấp theo bản năng muốn né tránh đề tài này, phân tích lòng mình vốn là chuyện hắn không am hiểu cũng không thích làm.

Hắn ta không muốn.

Hắn tình nguyện phong bế.

Đau đến mức cực hạn mới chịu nói một câu mình đau quá.

Từ nhỏ đến lớn hắn dường như đều mất đi những thứ yêu thích.

Đồ chơi khi còn bé, nhìn thêm hai lần, sẽ bị mẹ nuôi lấy đi, nếu tâm tình bà ta không tốt, thậm chí sẽ phá hủy trước mặt hắn.

Đến khi lớn hơn một chút, hắn muốn thứ gì đó, người hắn thích, bất luận cái gì hắn đều không thể có được.

Cơn đau đôi khi cũng có thời gian.

Chậm chạp đến lại làm cho người ta không biết nguyên nhân là gì.

Thẩm Chấp trước kia cho rằng bản thân đã mất đi đủ rồi, nhiều thêm một Trà Trà cũng chẳng có gì khác nhau.

Buông xuống rồi tiến về phía trước, nhưng nói thì dễ hơn làm.

Hắn giống như bệnh nhân trong lồng, đấu tranh với chính mình, nhưng vô ích.

“Mẹ, không có gì để nói.”

“Con cùng Trà Trà…”

“Ừm, con mất cô ấy.” Thẩm Chấp cười một chút, “Con thật sự không muốn nhắc lại, mẹ, con rất khó chịu.”

Cảm giác giống như ngàn nhát dao cứa vào.

Hắn thật sự không đủ dũng cảm để có thể kiểm điểm lại những gì bản thân đã làm trong thời gian qua.

Thiếu niên khi còn trẻ quá kiêu ngạo, cho dù đối mặt với người yêu thanh mai trúc mã, cũng bao biện.

Không bỏ xuống được tư thái cao cao tại thượng, không chịu đối với cô tốt hơn một chút, đem tất cả gai nhọn trên người hắn chỉ hướng về phía một mình cô để đâm vào.

Thẩm Chấp nhìn cuộc gọi nhỡ trên điện thoại, chợt lại tắt di động, hắn nói:

“Ngủ rồi, cho nên không nhận được, làm mẹ lo lắng.”

Nhan Tuệ lần này từ chối chiều theo ý hắn:

“Sao con có thể thích con bé nhiều như vậy! Nghe lời mẹ, chỉ cần có thêm mối tình thứ hai là được rồi.”

Thẩm Chấp giật giật khóe miệng, nở nụ cười khó coi: “Nhưng mẹ, con chỉ thích cô ấy.”

Không phải cô ấy thì không thể.

Nhìn cô cùng người khác bên nhau, trong lòng hắn quả thực không khác gì móc thịt ra.

Đau quá.

Kinh mạch và huyết quản bị dao cứa vào, đau đớn không nói nên lời.

Đôi mắt Thẩm Chấp đỏ lên: “Mẹ, mẹ biết không? Con đã từng rất… Con biết cô ấy thích con, nhưng con… chỉ là con không chịu làm cho cô ấy hạnh phúc.”

Trong một tháng hắn ở học viện nghiên cứu, cô ấy đã chuẩn bị thật lâu để tìm hắn.

Rõ ràng hắn nhàn rỗi không có việc gì làm, lại tạt một gáo nước lạnh vào cô, nói hắn không có thời gian.

Luôn cố tình bỏ rơi cô ấy.

Chưa bao giờ chịu dẫn cô đến gặp một số bạn bè ít ỏi của hắn, ở trước mặt bạn tốt tuyệt đối không nhắc đến tên của cô, muốn cực lực phủ định sự tồn tại của cô.

Thẩm Chấp rất khó có thể giải thích cho bản thân, khi biết rõ những chuyện vô tình đó sẽ làm tổn thương cô.

Có vài lần, hắn thật sự là cố ý làm như vậy.

Vào thời điểm đó hắn không thể khống chế được bản thân bực bội và chán ghét, là hắn tự nguyện, thậm chí là hắn lừa dối.

Nhưng hắn luôn có cảm giác bị ép buộc, bất đắc dĩ bị ép, không tình nguyện ở một chỗ với cô.

Cái loại cảm xúc bị thao túng này, làm cho hắn cảm thấy chán ghét đến cực điểm, cho nên đem toàn bộ tức giận đều phát tiết lên trên người cô.

Lời nói lạnh nhạt nói không biết bao nhiêu lần.

Thậm chí ngay cả những lời như “Không có việc gì thì đừng đến tìm tôi” cũng đã nói nhiều lần.

Nhan Tuệ nghe thấy lời hắn nói, trừ bỏ bất đắc dĩ vẫn là bất đắc dĩ, trước đó bà cùng Sở Thanh Ánh hỏi thăm về cuộc sống tình cảm hiện tại của Trà Trà, nghĩ nếu đứa nhỏ này nếu vẫn còn độc thân, vậy cơ hội giữa con bé và Thẩm Chấp không phải là không có.

Đáng tiếc, Sở Thanh Ánh vô cùng cao hứng nói với bà, Trà Trà cùng với một chàng trai cực kỳ tuấn tú kết giao, nếu như thuận lợi, tương lai bọn họ nhất định sẽ kết hôn.

Nhan Tuệ biết con trai bà đã hoàn toàn không còn cơ hội.

Nhân sinh không có đường trở lại.

Bỏ lỡ là bỏ lỡ.

Thời gian quá muộn, Nhan Tuệ đành phải qua đêm ở lại căn phòng mà bà nhớ tới đều chán ghét, trưa hôm sau mới lái xe về công ty.

Lúc ở trên xe, Nhan Tuệ còn nhìn thấy Sở Thanh Ánh.

Đối phương tâm tình không tồi, mặt đầy ý cười.

Nhan Tuệ cũng cách đây không lâu biết được chuyện giữa bà và Giang Thừa Chu ly hôn dọn ra ở riêng, gặp mặt luôn muốn chào hỏi, tán gẫu, bà lại nhịn không được hỏi về gia thế bạn trai kia của Trà Trà.

Sở Thanh Ánh nói: “Tối hôm qua bố mẹ thằng bé đã đến nhà làm khách, đều là thành phần trí thức, rất dễ nói chuyện, nhìn như vậy ngày sau hẳn là dễ sống chung.”

Nhan Tuệ cười không được nhiều, miễn cưỡng chống đỡ biểu tình, bà nói: “Nghe bà nói nhiều lần như vậy, tôi rất muốn xem bạn trai Trà Trà như thế nào.”

Sở Thanh Ánh nói: “Lúc bọn chúng đính hôn, tôi khẳng định sẽ gửi thiệp mời cho bà.”

“Được, vậy tôi đi trước, công ty còn có chút việc bận.”

“Ừm, được.”



Học kỳ cuối năm thứ tư, Vu Cố trực tiếp bảo lãnh cho nghiên cứu sinh của bộ phận này.

Năng lực của cậu xuất chúng, kiến thức không hề nông cạn, tình cờ giáo viên dạy thay trực tuyến có thai sinh con, trong học viện nhất thời không tìm được giáo viên phù hợp thay thế để dạy online.

Giảng viên sau đại học của Vu Cố an tâm đến mức đã triệu tập sinh viên yêu thích của mình lên, bảo cậu hỗ trợ thay cho giáo viên tham gia khóa học đại số tuyến tính, một tháng lương là tám ngàn.

Vu Cố muốn tích cóp tiền lễ vật, đương nhiên sẽ không từ chối, tâm tình vui sướng tiếp nhận công việc này.

Vừa mới khai giảng hắn đã bắt đầu nhận các bài học thay thế trực tuyến cho các sinh viên năm nhất khoa Toán của trường.

Chương trình này là chương trình tự chọn trong một số lớp sinh viên năm nhất, số lượng giới hạn là 120 người.

Thông thường sinh viên bị buộc phải học ba lớp tín chỉ này vì họ không thể chọn các khóa học khác.

Tên của giáo viên trên thời khóa biểu vẫn là giáo viên ban đầu.

Vu Cố mang theo giáo án đi lên bục giảng, tiếng nói phía dưới lập tức an tĩnh lại.

Các bạn học mới vào trường mở to mắt ngây ngốc nhìn người đàn ông đẹp trai trên bục giảng.

Áo sơ mi trắng thoải mái, trong quần âu cất giấu một đôi chân dài thẳng tắp thon dài, dây thắt lưng hàng hiệu bên lưng chỉnh tề, liếc mắt một cái là biết một cái hơn vạn.

Nút áo sơ mi cũng không cài lại hoàn chỉnh, cổ mở ra hai cái, hầu kết nhô lên rõ ràng, khuôn mặt anh tuấn tinh xảo, làn da trắng không tỳ vết, sống mũi cao mắt đen, đuôi mắt câu lấy một tia nhìn không thấu lạnh lẽo, lãnh đạm nhàn nhạt, khí chất đặc biệt cấm dục.

Trên sống mũi cao thẳng đeo một cặp kính, ngón tay trắng nõn gầy gò nhẹ nhàng đè lên giáo án, giọng nói ôn thuận: “Xin chào mọi người, tôi là giáo viên đại số tuyến tính của học kỳ này, tôi họ Vu.”

Giọng nói của anh như suối trong vắt, trầm thấp mà từ tính, cực kỳ dễ nghe.

Lúc trước bạn học liên tục oán hận, nhìn thấy đại soái ca siêu cấp như vậy đến dạy học cho mình, lập tức lên tinh thần!

Có thể! Chắc chắn có thể! Giáo viên này cực đẹp trai.

“Không phải đây là tiết của cô Trần Quyên sao?” Có người hỏi.

Vu Cố chậm rãi cắm USB, mở máy chiếu, vừa nói: “Cô Trần Quyên mới sinh con nên xin nghỉ, cho nên để tôi dạy thay, đề thi cuối học kỳ này của các cậu, cũng là tôi ra đề, tôi sẽ chấm.” anh rất kiên nhẫn, bị cắt ngang cũng không tức giận, “Còn có vấn đề gì khác không?”

“Không còn nữa.”

“Vậy chúng ta bắt đầu học.”

Tiết học đại số tuyến tính trước kia luôn là lớp học đầu tiên bị sinh viên trốn, bởi vì là tiết lý thuyết, người tương đối nhiều, thiếu một hai người cũng không bị chú ý.

Vu Cố chuẩn bị đầy đủ, bài giảng đơn giản dễ hiểu, phong cách giảng bài của hắn cũng tương đối nhẹ nhàng, có loại ma lực làm người ta chú ý.

Nửa tiết vừa kết thúc, thời gian nghỉ giải lao, phía dưới lại náo nhiệt như một cái chợ.

“Cmn quá đẹp trai, thần tiên gì tới lớp chúng ta thế.”

“Tôi mới lén dùng điện thoại chụp mấy tấm, mẹ nó, không phải trường học cấm tình thầy trò sao? Đại học hẳn là không cấm nhỉ? Tớ thật sự không ổn rồi.”

“Tôi rất được, cảm tạ ông trời đã đưa tôi vào lớp đại số tuyến tính này.”

Nửa sau của tiết học, phòng học bị lấp đầy.

Căn phòng chạy tới đông đảo nhóm em gái, tiết học cũng không trốn, ngủ cũng không ngủ, càng mặc kệ có phải tiết học của mình hay không, nhìn thấy ảnh chụp, lập tức từ trên giường lăn xuống, chạy tới lớp.

Giáo viên thay thế trẻ tuổi không phải giả! Người thật so với ảnh chụp còn đẹp hơn.

Có nữ sinh bắt đầu rục rịch: “Tớ mặc kệ, tớ lên đây, nếu không có số Wechat tớ chết cũng không nhắm mắt.”

“Tôi cũng muốn thêm Wechat.” một cô gái khác soi gương, “Hôm nay tớ đã gội đầu trang điểm, hẳn là cũng có cơ hội.”

Những người thèm muốn vẻ đẹp của anh, khẳng định là không nghe giảng, chỉ nghĩ cách làm thế nào để thêm được Wechat.

Bạn học có khả năng quan sát đáng kinh ngạc đột nhiên che lồng ngực bày vẻ mặt tan nát cõi lòng: “Quên đi, chúng ta đều không có cơ hội.”

“Vì sao?”

Người bạn học kia chỉ vào cổ tay Vu Cố, “Thấy không?”

Tầm mắt các cô đồng loạt nhìn chằm chằm.

“Trên cổ tay anh ấy có vòng tóc của con gái.”

“Mẹ kiếp!”

“Tớ chết đây.”

“Anh ấy kết hôn sớm?”

“Không biết, lát nữa hỏi thăm các đàn chị.”

Mặc dù thông qua vòng tóc đen khả nghi trên cổ tay anh có thể đoán được anh đã có chủ, nhưng sự nhiệt tình của các cô không hề giảm chút nào, vẫn như lửa đốt, vừa lên lớp đã đối với thầy Cố bày tỏ sự si mê.

Một tiếng rưỡi sau khi kết thúc buổi học, vẫn không nỡ rời đi, một bước ba lần quay đầu lại.

Mỗi lớp học đều không thiếu những cô gái có lá gan lớn, thật đúng là có người sau khi lớp học kết thúc lấy hết dũng khí đi lên bục giảng, đỏ mặt hỏi Vu Cố muốn xin số Wechat.

Vu Cố sửa soạn lại tài liệu trên bàn, cười nhạt trả lời: “Xin lỗi, vị hôn thê của tôi tính tình tương đối lớn, sợ cô ấy tức giận, vẫn là không nên thêm.”

Dừng lại, anh bổ sung thêm: “Nếu như sau này có vấn đề gì không hiểu trong giờ học, có thể trực tiếp hỏi trong buổi học, hoặc là sau đó ở lại lớp hỏi.”

Một câu, chặn lại tất cả các loại khả năng.

Vu Cố lần đầu tiên chính thức dạy học sinh, Trà Trà cố ý mua trà sữa trước khi tan học để chúc mừng anh.

Ai ngờ lại bắt gặp cảnh anh bị nữ sinh đòi Wechat.



Chờ khi lớp học không có ai, Trà Trà cầm theo hai ly trà sữa đi đến cạnh anh, hừ hai tiếng: “Tính tình em rất lớn?”

Vu Cố thuận thế ôm eo cô: “Một chút cũng không lớn.”

Trà Trà dùng ngón tay chọc chọc thịt mềm trên eo anh:

“Sao anh lại được hoan nghênh như vậy? Có đẹp như vậy sao?”

Có lẽ cô đã nhìn nhiều từ nhỏ đến lớn, liền… Cứ như vậy đi!

Vu Cố cắm ống hút, đưa tới bên miệng cô:

“Buổi trưa ăn cơm chưa?”

Trà Trà lắc đầu:

“Không ăn đâu.”

Cô hút một ngụm trân châu, nuốt xuống rồi nói: “Chờ anh đó.”

Vu Cố quả thật đói bụng, tiết học trước tiêu hao quá nhiều thể lực, anh nhẹ giọng oán hận: “Mệt mỏi.”

Trà Trà mở miệng nói:

“Ai bảo anh đáp ứng thầy làm công việc khổ sai này?”

Vu Cố thở dài:

“Tiền lễ vật còn chưa có, dù sao cũng phải cố gắng mới được.”

Anh đặt USB vào trong túi quần, sau đó giả vờ tùy ý nhắc đến:

“Buổi chiều cùng nhau đi xem nhà ở.”

Trà Trà trợn tròn mắt, biểu tình trên mặt dễ thương không chịu được:

“Phòng ở cái gì?”

Vu Cố không nhịn được nhéo nhéo hai bên má của cô:

“Nhà cưới.”

Trà Trà có chút giật mình:

“Anh đã chuẩn bị tốt sao?”

Qua hai giây, vẻ mặt cô trở nên nghiêm túc, “Nhưng anh có tiền mua không?”

“Thật ra em không thích nhà lớn.”

Vu Cố:

“Được rồi, đi ăn cơm trước.’’

Trong căng tin lúc này chật kín người, mỗi bàn đều không có chỗ trống.

Vu Cố bảo cô đi ngồi trước, tự mình xếp hàng mua cơm.

Trà Trà nào nỡ để cho anh một mình xếp hàng, giống như đuôi nhỏ rời không được, nắm lấy đầu ngón tay anh, giọng nói của cô chính là như vậy, nghe có vẻ đáng yêu, “Cùng nhau đi.”

Trong căng tin có không ít bạn học vừa rồi ở trong lớp học Vu Cố.

Quả nhiên, vòng tóc trên cổ tay thầy Vu chính là của bạn gái hắn!

Ai, trai đẹp đã sớm có chủ rồi!

“Em không đói lắm, hai chúng ta ăn một phần đi, như vậy sẽ không lãng phí.”

“Được.”

Vu Cố bưng một phần cơm, cầm theo hai đôi đũa.

Trà Trà kén ăn, ăn không được hai miếng, liên buông đũa nói no, tiếp tục ôm trà sữa, cắn ống hút, chậm rãi uống trà sữa.

Đám đông bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với thầy giáo có bạn gái không chỉ xinh đẹp mà còn đáng yêu.

Chua chết bọn họ rồi!

Vu Cố lạnh lùng nhìn cô, giọng điệu đột nhiên nghiêm túc:

“Không nên kén ăn rau, rau xanh cũng rất ngon.”

Trà trà lắc đầu:

"Không ngon, em không ăn." ”

Vu Cố gắp một đũa rau xanh, "Há miệng. ”

Trà Trà cau mày, "Em thật sự no rồi. ”

Vu Cố thở dài, "Thật không có biện pháp với em. ”

Trà Trà thuận lợi tránh được phải ăn rau xanh, cả người đều lộ ra cao hứng.

Cô uống xong ly trà sữa trong tay mình, ngay cả phần Vu Cố cũng không buông tha.

Sau khi ăn trưa, cả hai đều không có gì để làm vào buổi chiều.

Vu Cố liền gọi điện thoại cho người môi giới bán nhà, hẹn hai giờ chiều đi xem nhà.

Ăn uống no say, bọn họ bèn nghỉ ngơi trong chốc lát.

Trong căng tin không có điều hòa, quạt trên đỉnh đầu ồn ào quay, gió thổi cũng không làm tan được cái nóng.

Nhiệt độ oi bức ẩm ướt, thế nào cũng không thoải mái.

Trán cô thấm mồ hôi, từ trong túi lấy ra chiếc quạt nhỏ của mình, thổi vào khuôn mặt nhỏ nhắn, thỉnh thoảng cũng không quên, chuyển chiếc quạt nhỏ sang phía anh, bất quá thoạt nhìn anh dường như không nóng lắm.

Trà Trà hỏi: "Anh không nóng?" ”

Vu Cố trời sinh thể chất hàn, "Vẫn còn được. ”

Anh thấy cô nóng khó chịu, đi siêu thị mua cho cô một chai nước đá, lại đề nghị: "Buộc tóc lên đi." ”

Trà Trà cảm thấy tốt hơn nhiều sau khi uống nước, cô nói: "Buông tóc trông mặt sẽ nhỏ hơn.”

Vu Cố nhướng mày, "Buộc lên cũng đẹp, còn không nóng. ”

Trà trà sợ nóng cũng sợ lạnh, bị anh nói có chút động tâm, "Nhưng em không có mang theo vòng tóc. ”

Vu Cố vẫy vẫy tay với cô, "Lại đây, anh giúp em."

Trà Trà ngồi xuống bên cạnh anh, đưa lưng về phía anh, động tác của người đàn ông nhẹ nhàng, không làm cô đau, không bao lâu, liền dùng vòng tóc trên tay buộc đuôi ngựa cao cho cô.

Vu Cố biết tất cả thói quen của cô, một đứa trẻ bất cẩn.

"Đi, anh lái xe dẫn em đi xem nhà."

"Thật muốn mua sao? Anh có muốn vay tiền không? ”

Vu Cố ra vẻ cao thâm khó lường, "Đúng vậy, phải vay tiền rồi. ”

Trà Trà vỗ vỗ vai anh, "Không sao, vậy sau này em nuôi anh cũng được. ”

"Vất vả Trà Trà chúng ta rồi."

Phải mất hơn bốn mươi phút để lái xe từ trường đến chỗ thăm nhà.

Trà Trà ở trên xe ngủ một chút, nhân viên môi giới đã sớm ở dưới lầu chờ bọn họ.

Tiểu khu cao cấp, vị trí tốt nhất, còn có cả minh tinh, đất phong thủy, một trong những tiểu khu tốt nhất ở thành phố phía Bắc, không lo lắng về việc mua bán.

Trước đó đã đến xem qua, các phương diện đều tương đối hài lòng.

Ngôi nhà nằm trên tầng tám và cũng đã được tân trang lại.

Trà Trà tuy rằng đối với phương diện giá cả này không quá mẫn cảm, nhưng cũng biết ở Bắc thành tấc đất tấc vàng, giá cả sẽ không rẻ.

Căn nhà trang trí theo phong cách Bắc u, rất ấm áp và mơ mộng, Trà Trà lần đầu tiên nhìn vào đã yêu thích cách bày trí này.

Thư phòng, phòng trẻ sơ sinh có đầy đủ.

Ngoài ra còn có ban công siêu lớn.

Ban công đối mặt chính là sông Nguyệt Loan nằm ngang dọc hai khu thành chính Bắc thành, tầm nhìn cực tốt.

Trà Trà thoáng cái liền động tâm, là căn phòng tân hôn trong mộng của cô.

Cô ho khan hai tiếng, làm dịu cổ họng, sau đó hỏi giá cả một chút, "Cái này bao nhiêu tiền? ”

Người môi giới nở nụ cười chuyên nghiệp, "Giá của ngôi nhà này rất tốt, ngôi nhà mới mở bán, hai trăm mét vuông, cũng chỉ hơn mười triệu. ”

Hơn mười triệu, ở Bắc thành nhất định là không mua được một căn nhà tốt như vậy.

Người môi giới cố ý giảm giá cả, trên thực tế căn nhà này, cộng thêm thuế phí và trang trí, đủ loại phí phát sinh có thể lên đến năm mươi triệu.

Trà Trà nghe xong giá cả ngược lại hít một hơi khí lạnh, đắt như vậy!?

Cô kéo Vu Cố sang một bên, hạ thấp giọng, "Có phải anh điên rồi không? Làm thế nào có nhiều tiền như vậy? ”

Vu Cố bật cười, "Vợ à đã đưa tiền cọc. ”

Trà Trà cảm thấy nếu mua ngôi nhà này, liền thực sự sẽ phá sản!

Vu Cố lại hình như không cảm thấy có gì to tát, anh nói với người môi giới: "Vậy lấy căn này đi. ”

Anh hỏi: "Thẻ căn cước có mang theo không?"

Trà Trà gật đầu: "Mang theo. ”

Tên của ngôi nhà chỉ đứng tên của một người là Trà Trà.

Phòng vốn thuộc về cô, cái gì cũng thuộc về cô.

Toàn bộ số tiền mua nhà, quẹt thẻ.

Lúc Trà Trà được người môi giới đưa ra, đầu óc còn có chút bối rối.

Người môi giới cười tủm tỉm chúc phúc cho họ: "Chúc hai vị tân hôn vui vẻ, sớm sinh quý tử. ”

Mua nhà xong, còn phải quay lại trường.

Dọc theo đường đi, Trà Trà đều ở trạng thái ngốc.

Vu Cố bình tĩnh vô cùng, từng bước lên kế hoạch cho chuyện sau này, "Mẹ anh nói phong tục Bắc thành, là muốn đính hôn trước, sau đó kết hôn, những bước này anh cũng không nỡ thiếu em, chờ cuối tuần này, anh đến nhà gặp ba em một chuyến đi.”

Trà Trà lấy lại tinh thần, "Ba em.... Cuối tuần có thể trở lại nhà cũ.”

Vu Cố nhướng mày, "Vậy vừa vặn.”

Vu Cố đưa cô về ký túc xá, bốn giờ rưỡi anh còn có một tiết học.

Đàn anh và sư trưởng trong viện đều biết chuyện hôm nay anh đi mua phòng cưới, ở trong nhóm phát cho anh bao lì xì.

Tin tức giấu cũng không giấu được.

Chẳng bao lâu, ngay cả sinh viên năm nhất cũng biết chuyện anh sắp kết hôn.

Các bạn cùng lớp vừa học xong khóa học cũ rơi vào lưới tình, buồn sắp khóc.

"Đẹp trai thì thôi, dịu dàng cũng thôi, sao lại đối xử tốt với bạn gái như vậy?"

"Đây chính là phòng ở thành Bắc đấy! Nói mua thì mua, mắt cũng không chớp, xem ra cũng rất có tiền. ”

"Bây giờ tôi đang chờ xem nhẫn kim cương của đàn chị, dưới gốc cây chanh chúng ta ôm mình khóc nức nở."

Bởi vì tâm trạng tốt, vì vậy trong lớp học, không khí là tốt hơn rất nhiều, cho dù phải đối mặt với nhiều yêu cầu vô lý vẫn nhẹ nhàng giải quyết.

Lớp học của anh nghiễm nhiên trở thành một khóa học đông kín học sinh, không ai trốn học, nhiều người không có nơi nào để ngồi.

Khi lớp học sắp kết thúc, một số bạn cùng lớp lớn tiếng hỏi: "Thầy ơi, thầy có đưa đề cương ôn tập trọng tâm vào cuối kỳ không ạ?"

Lúc trước đại lão sư, chưa bao giờ đưa đề cương ôn tập trọng điểm.

Vu Cố nói: "Sẽ. ”

Tiếng chuông vang lên, một giây đồng hồ của Vu Cố cũng không kéo dài, trực tiếp để cho bọn họ tan học.

Các bạn cùng lớp ỷ vào tính cách của giáo viên tốt, đã dám nói đùa với anh, "Thầy Vu sốt ruột như vậy tan học làm gì? ”

Vu Cố bật cười, vẫn chưa trả lời.

Thứ bảy, Giang Thừa Chu lấy cớ muốn đến thăm con gái, mặt dày đặt chân đến phòng Sở Thanh Ánh.

Sở Thanh Ánh ngay cả chén nước cũng không rót cho ông, mời ông tùy tiện.

Giang Thừa Chu cũng không dám dùng thủ đoạn cường ngạnh trước kia, lần trước hình ảnh Sở Thanh Ánh dùng dao găm kề cổ, đến nay đều là ác mộng của ông.

Lưỡi đao sắc bén tạo ra một đường máu trên cổ bà, máu tươi vẫn tràn ra ngoài, ông chỉ có thể đỏ mắt nhìn, đi về phía trước một bước, con dao trong tay bà liền đưa vào sâu một tấc.

Giang Thừa Chu đến nay vẫn cảm thấy mình không sai, ông chỉ yêu bà quá nhiều.

Yêu một người chẳng lẽ hay là sai sao?

Cá lớn nuốt cá bé, bà nên sống dưới sự kiểm soát của ông, chỗ nào cũng không thể đi.

Hoàng hôn buổi tối.

Giang Thần đón em gái từ trường học về nhà, chính mình cũng đi theo tới nhà cũ.

Một nhà bốn người, hiếm khi lại một lần nữa tụ tập ăn cơm.

Trà Trà không bao lâu nữa sẽ tốt nghiệp, Giang Thừa Chu hỏi cô sau khi tốt nghiệp muốn làm gì?

Trà Trà đã sớm nghĩ ra kế hoạch nghề nghiệp tương lai của mình, cô nói: "Con muốn đi đến các công ty nước ngoài để trau dồi khả năng của họ đầu tiên."

Giang Thừa Chu nhíu mày, hỏi: "Bằng không đi công ty của anh trai con trước? ”

Trà Trà đầu lắc giống như trống bỏi, "Không, ba, xin ba tôn trọng suy nghĩ của con, được chứ? ”

“Tôn trọng” từ này, rất khó xuất hiện trên người Giang Thừa Chu.

Sở Thanh Ánh vẫn không nói gì, lạnh lùng, "Anh không cần lúc nào cũng áp đặt nguyện vọng của mình lên người khác. ”

Nhìn thấy vợ tức giận, Giang Thừa Chu liền im lặng.

"Doanh nghiệp nước ngoài thì doanh nghiệp nước ngoài đi, làm không vui thì từ chức."

"Được, cám ơn ba."

Cũng chính là con gái ruột thịt, Giang Thừa Chu mới dễ nói như vậy.

Đổi người thành Sở Thanh Ánh, ông tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Bất quá hiện tại Sở Thanh Ánh muốn làm cái gì, cũng sẽ không đi trưng cầu sự đồng ý của ông, ông muốn dùng thủ đoạn phá hư, vậy bà liền đổi công việc là được rồi.



Sau khi chuyển ra khỏi Giang Thừa Chu, bà cảm thấy chất lượng cuộc sống tốt hơn rất nhiều.

Tuy rằng vừa mới chuyển về nhà cũ, hàng xóm láng giềng có chút nghị luận với bà, cảm thấy lúc trước bà đi theo chồng có tiền có thế.

Hiện tại mang theo con gái một mình trở về, nhất định là bị chồng ghét bỏ hoặc là cái gì đó.

Đối với những nghị luận này, Sở Thanh Ánh không để ở trong lòng, nên ăn nên uống, rảnh rỗi liền đến quán cà phê của bạn bè ngồi một chút.

Sau bữa tối, vốn Sở Thanh Ánh sẽ đuổi Giang Thừa Chu đi.

Con gái thấy cũng đã thấy, ông cũng nên đi.

Trà Trà đột nhiên nói: "Ba, hôm nay ba đừng vội vàng đi, con.... Con......."

Cô ấp úng, hơi xấu hổ để nói.

Giang Thừa Chu hỏi:

"Có chuyện gì vậy? ”

Trốn tránh cũng không thể tránh khỏi, rồi sẽ phải đối mặt, Trà Trà mở lời, nói:

"Bạn trai của con muốn đến gặp ba." ”

Giang Thừa Chu đương nhiên không đồng ý, cười lạnh một tiếng, "Không rảnh. ”

Trà Trà chớp chớp mắt nhìn hắn, "Ba..."

Ngữ khí ủy khuất, Giang Thừa Chu thật sự chịu không nổi bị con gái dùng ánh mắt đáng thương này nhìn, lại buông lỏng:

"Vậy con để cho nó đến đây. ”

Ông thực sự là một người cha không có nguyên tắc và không có uy nghiêm.

Trà Trà trong lòng nhịn không được cao hứng, nhắn tin cho Vu Cố, bảo anh mau tới đây.

Trà Trà lại kéo anh vào trong góc, hai anh em nói nhỏ, "Anh, lát nữa anh nhớ giúp Vu Cố nói chút chuyện. ”

Giang Thần hai tay đút túi, "Nói cái gì vậy?”

Trà trà gấp gáp sắp dậm chân, "Nói một chút chuyện tốt. ”

Giang Thần vẻ mặt lãnh khốc, "Dựa vào cái gì? ”

"Em là em gái anh! Chẳng lẽ anh không đồng ý với những chuyện nhỏ nhặt như vậy sao? ”

"Không muốn đáp ứng." Giang Châu bày khuôn mặt thối, "Hắn muốn cưới em, vậy thì phải tự dựa vào bản lĩnh của mình. ”

Trà Trà nhẹ nhàng mà cầu xin lần thứ hai, "Vậy anh không ngáng chân anh ấy là được. ”

Giang Châu cố chấp nhận thỉnh cầu này của cô, "Lát nữa anh câm miệng, được chứ?”

"Cũng được."

Mười phút sau.

Vu Cố cùng cha mẹ đến thăm.

Giang Thừa Chu lúc trước nghe Sở Thanh Ánh nhắc tới chuyện con gái có bạn trai, cảm thấy là chuyện nhỏ, chắc chắn không lâu thì sẽ chia tay, đảo mắt người đàn ông thối này sắp lừa gạt con gái đi, ông quả thực có chút không vui.

Vu Cố nho nhã lễ độ, "Xin chào chú, cháu là Vu Cố. ”

Giang Thừa Chu gật đầu, cao lãnh ừ một tiếng, đôi mắt sắc bén như cá sấu quét qua cả người cậu từ trên xuống dưới một lần, "Ừ, ngồi đi. ”

Trà Trà bị Giang Thần tách ra, anh xách cổ áo cô, không lưu tình ném vào trong phòng, "Người lớn nói chuyện, trẻ con liền ở trong phòng. ”

"Tại sao em không thể nghe?"

"Không phải anh ở lại trên lầu bồi em sao? Em đang gấp cái gì vậy? ”

Trà Trà lấy ra tờ giấy màu đỏ trong ngăn kéo, lấy ra cho anh trai cô xem, giống như một loại khoe khoang, "Em ngay cả phòng cũng lừa được, không kết hôn thật sự rất khó kết thúc, hơn mười triệu tiền phòng!”

Cô cố ý tăng thêm hơn mười triệu ở phía sau.

Ánh mắt Giang Thần nhìn em gái thập phần phức tạp, căn nhà trong tiểu khu này, hơn một ngàn vạn thật đúng là không mua được.

Cũng chỉ có em gái ngốc nhà anh mới tin tưởng.

Bất quá Vu Cố coi như có chút bản lĩnh, còn có thể mua được nhà.

Giang Thần nói, "Ồ."

Anh nói thêm: "Một ngày nào đó anh trai em cũng gửi cho em một căn để chơi. ”

Trà Trà có chút nhụt chí, “Anh khoe khoang như vậy sao?”

Giang Châu cảm thấy buồn cười, "Anh đây còn cần khoe sao?”

Trà Trà nghiêm túc gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu, cô bỗng nhiên trở nên rất khách khí, "Vậy như vậy, anh muốn nói chuyện tính toán, anh tặng phòng cho em, em liền dùng làm phòng cưới, sau đó đem căn nhà này bán, tiền trả lại cho anh ấy, he he he. ”

Giang Châu bị tính toán nhỏ của cô làm bật cười, "Còn chưa gả ra ngoài, khuỷu tay đã bắt đầu hướng ra ngoài rồi. ”

“Em không có, là anh nhất định phải tặng phòng em, em cũng ngại không nhận nha, bằng không cô phụ một mảnh chân tình của anh, đả thương lòng người!"

"Nhỏ không có lương tâm."

Giang Thần ở cùng em gái ở trên lầu.

Dưới lầu tán gẫu cũng không sai biệt lắm.

Trong số những người đều vui mừng, duy chỉ có một mình Giang Thừa Chu rất không cao hứng, nhưng hiện tại ông thật sự không muốn chọc Sở Thanh Ánh tức giận, cho nên đối với Vu Cố ngược lại rất khách khí.

Con người dù là ai cũng vậy.

Có lẽ bất kể bạn trai của Trà Trà là ai, Giang Thừa Chu đều nhìn không vừa mắt.

Nói đến phía sau, Giang Thừa Chu trên cơ bản không nói gì nữa.

Mẹ của Vu Cố là một người hiểu chuyện, cười nói: "Theo phong tục Bắc thành của chúng ta, quá trình đính hôn tuyệt đối không thể thiếu, nhà chúng tôi cũng tuyệt đối không muốn ủy khuất Trà Trà, tất cả mọi việc đều phải làm long trọng.”

Giang Thừa Chu xen vào nói: "Những chuyện này đều không cần gấp gáp.”

Mẹ của Vu Cố nói: "Vâng, thực sự không nên vội vàng, phải chọn một ngày tốt.”

"Ừm."

Những gì nên nói cũng không sai biệt lắm.

Trà Trà ở trên lầu nhận được tin nhắn từ Vu Cố, hắn nói: "Gần như rồi.”

Giang Thần vừa nhìn bộ dáng tươi cười của em gái, liền biết người dưới lầu kia thông báo tin cho cô, "Cao hứng? ”

Trà Trà đắc ý vểnh cái đuôi sau đứng dậy, "Quả nhiên tình yêu đích thực cuối cùng đều sẽ thông qua không bị cản trở!”

Giang Châu nhéo nhéo mũi cô, "Không có tiền đồ. ”

Trà Trà đứng trước mặt anh, ngăn cản anh, đưa tay ra: "Anh ơi, nhà."

Giang Thần đây là bồi em gái lại muốn bồi tiền, tức giận cười mắng, "Không thể thiếu em.”

Trà Trà dùng sức ôm anh trai mình một cái, miệng so với bôi mật còn ngọt hơn, "Anh, anh thật tốt! Yêu anh! ”

Giang Thần còn có thể làm gì đây? Muội muội mình yêu thương, liền tùy cô vậy.

Đánh luyến tiếc đánh, mắng cũng luyến tiếc mắng.

Cũng chỉ có ở trước mặt muội muội, Giang Thần mới có một mặt dịu dàng hiếm thấy.

Sau khi gặp được phụ huynh, miễn cưỡng được Giang Thừa Chu gật đầu đồng ý.

Nhưng mà ngày đính hôn chậm chạp lại không được định, Giang Thừa Chu sống chết không buông tha, nói năm nay không có ngày hoàng đạo may mắn, sang năm nói sau.

Ông căn bản không muốn con gái gả ra ngoài sớm như vậy, trong chuyện này, Sở Thanh Ánh hiếm khi cùng ông ý kiến nhất trí, muốn đem con gái ở nhà thêm vài năm.

Cuộc sống hôn nhân, không thể so sánh với thời kỳ yêu đương nồng nhiệt.

Vu gia có thể lý giải suy nghĩ của bọn họ, dứt khoát cũng không thúc giục.

Năm sau thì sang năm đi, hôn sự cũng không gấp được.

Vu Cố liên tiếp mấy ngày tâm tình cũng không tốt, mi tâm mơ hồ sát khí, bất quá ở trước mặt Trà Trà liền thay đổi bộ dáng, khoan dung ôn nhuận, vẫn là bộ dạng không vội không chậm không kiêu ngạo không nóng nảy.

Dưới sự xúi giục của anh, Trà Trà cùng anh chuyển đến phòng cưới bên ngoài trường.

Chuyện này Trà Trà giấu người trong nhà, cô nhịn không được Vu Cố nài nỉ ỉ ôi.

Vu Cố có xe, thuận tiện cho cô không ít.

Đưa cô ấy đến trường, và chờ đợi cô ấy sau giờ học.

Chuyện hai người vụng trộm sống chung, cũng chỉ có bạn cùng phòng Trà Trà mới biết được, các cô cảm thấy Trà Trà thật sự là quá dễ dàng mềm lòng!

"Cậu phải mặc kệ hắn, sao có thể nhanh như vậy liền ở chung?" Trần Tâm Ý cảm thấy Vu Cố chính là một tên lòng dạ hiểm ác.

Trà Trà thẹn thùng nói: "Anh ấy nói luyến tiếc tớ, không thể rời khỏi tớ được. ”

Hàm răng chua của Trần Tâm Ý đều muốn rớt, "Hai người các cậu sẽ không mỗi ngày...? ”

Trà trà vùi đầu giấu mặt đỏ bừng, "Cũng không có mỗi ngày đi, trung bình hai ngày một lần. ”

"Bao lâu?"

"Còn rất lâu." Trà Trà thở dài, nhớ lại sự kiện đó vừa ngọt ngào vừa khổ não, "Tớ thật sự mệt mỏi, không được! Thần trí không rõ muốn ngủ, thúc giục anh ấy nhanh lên một chút, anh ấy thế nhưng nói tớ mất hứng ô ô. ”

Trần Tâm Ý nghe không nổi, bày ra tư thế Stop, "Được rồi được rồi, đừng nói nữa, tôi không muốn nghe. ”

Cô nhắc nhở: "Nhớ cẩn thận, đừng mang thai." ”

Trà Trà gật đầu: "Ừm, anh ấy đều có đeo bao cao su. ”

Vu Cố hình như không muốn có con, biện pháp tránh thai làm rất hoàn thiện, dù có loạn tình mê thế nào, cũng sẽ không quên đeo bao cao su.

Cho dù là mũi tên trên dây không thể không bắn, trong nhà nếu không có bao cao su, anh cũng không quay đầu lại trực tiếp vào phòng tắm tắm nước lạnh.

Trà Trà đối với khả năng tự khống chế của anh, bội phục không thể bội phục hơn nữa.

Buổi tối, Trà Trà cùng Vu Cố đi siêu thị, anh mua rất nhiều thiệp mời màu đỏ, cùng thiệp vàng.

Trà Trà tắm rửa xong, mặc áo ngắn tay của anh, mở cửa thư phòng ra, thò đầu ra, "Bận cái gì vậy? Vẫn chưa kết thúc. ”

Bàn làm việc được trải giấy đỏ, bút lông và mực, tất cả mọi thứ.

Anh ngồi trên mặt đất, viết từng chữ một thiệp đính hôn của họ.

Trà Trà ngồi trên đùi cậu, "Không phải ngày còn chưa định sao?”

Vu Cố hôn lên miệng cô, "Viết trước.”

"Anh tự mình viết?"

"Ừm." Vu Cố nâng mông cô lên, để cô ngồi lên một chút, sợ cô rơi xuống, cậu nói: "Lát nữa đưa danh sách em muốn mời cho anh, tối nay anh viết xong một lần."

Trà Trà thở dài: "Viết bây giờ cũng không gửi được. ”

Vu Cố cười cười, "Viết dự phòng trước, một ngày nào đó sẽ phát ra. ”

Trà Trà gật đầu: "Được rồi. ”

Cô từng lượt đọc tên, Vu Cố cúi đầu nghiêm túc viết thiệp đính hôn của bọn họ.

Trong tên Trà Trà đọc, không có Thẩm Chấp, cũng không có Văn Hoài.

Vu Cố bàn tay xinh đẹp cầm bút lông ——

【Cẩn dự kiến vào ngày tháng tháng __ tháng __ tuần) âm lịch __, Sở Trà và Vu Cố sẽ tổ chức lễ đính hôn tại khách sạn Thanh Khê, kính mời đến thăm. 】

Tên của hai người được đặt trong cùng một hàng.

Nó giống như sợi tơ hồng vô hình trói buộc bọn họ lại với nhau.

Trà Trà càng nhìn chữ của cậu càng thích, “Anh viết một tờ không có tên tân khách cho em, em mang về cho mẹ em xem một chút. ”

"Được."

Trà Trà phải lấy lại để thể hiện trước mặt mẹ.

Chữ đẹp như vậy, còn phải giấu hơn nửa năm thật sự quá đáng tiếc.

Sở Thanh Ánh nhìn thấy tấm thiệp mời kia cũng rất thích, "Nó tự mình viết sao? ”

"Đúng vậy." Trà Trà nói thêm: "Ngôi nhà cũng là anh ấy mua, trang trí cũng là anh ấy trang trí, dù sao con không quan tâm đến bất cứ điều gì, con cũng không muốn quan tâm nhiều như vậy." ”

Sở Thanh Ánh nói: "Thằng bé coi như là có tâm rồi. ”

"Mẹ, lúc anh ấy viết thiệp mời đặc biệt nghiêm túc, thức cả đêm mới viết xong. Có lẽ anh ấy thực sự rất hạnh phúc. ”

Chuẩn bị mọi thứ hôn nhân một cách cẩn thận.

Qua vài ngày, tấm thiệp đính hôn không có tên này xuất hiện trong phòng khách Thẩm gia.

Là Nhan Tuệ hỏi Sở Thanh Ánh muốn đến thăm hai lần, bà cũng là vô ý mang về nhà, tiện tay đặt trên bàn, đã bị Thẩm Chấp vừa mới về nhà nhìn thấy.

Chữ bút lông trên thiệp mời là tên của Trà Trà và Vu Cố.

Bên dưới thiệp mời là lời chúc phúc in ấn của riêng bạn.

【Tân hôn trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử. 】

Thẩm Chấp nhặt lên, nắm trong tay, mặt không chút thay đổi nhìn thật lâu thật lâu.

Lúc Nhan Tuệ xuống lầu thấy rõ đồ trong tay anh, trong lòng nhảy dựng lên, kích động cầm thiệp mời trong tay hắn tới, "Ai nha, đây là do tiểu hài tử đùa giỡn viết. ”

Thẩm Chấp giật khóe miệng, cười còn khó coi hơn khóc, "Mẹ, không cần như vậy, bà ấy nói sẽ không mời con.”

~~~~~~~~

Tác giả có lời muốn nói:

“Thật dài!”

(Lời của edit: Nó không phải là dài mà là max dài, muốn gãy cái lưng rồi )

(Lời của beta: Mở ra nhìn 35 trang cần beta tôi cũng rất sốc TvT)

Ô ô ô

Được rồi

Ngay lập tức

Thẩm Chấp: 99% giá trị hắc hóa.

Hẹn gặp lại vào ngày mai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.