Đến giờ tay Trà Trà vẫn còn run, sắc mặt tái nhợt, trong lòng rất khó chịu. 
Nhiều năm qua, cô mơ hồ cảm nhận được sự kỳ quái giữa cha mẹ khi ở chung. Sau khi về nhà họ Giang, mẹ cô không bao giờ ra ngoài làm việc. 
Trà Trà cứ nghĩ rằng do mẹ cô tự nguyện, nhưng bây giờ có vẻ như không phải vậy. 
Không lâu sau khi tin nhắn của cô được gửi đi, Vu Cố gọi điện đến. Giọng anh dịu dàng, điềm tĩnh: "Đừng sợ, cha mẹ em nói gì?" 
Sau khi Trà Trà nghe thấy giọng nói của anh, cô đã bình tĩnh lại rất nhiều. Cô khoanh chân ngồi xếp bằng trên giường, cắn môi dưới, không biết nên kể lại như thế nào. 
Cô nói: "Sau khi họ cãi nhau vào ngày hôm nay, em đã suy nghĩ kỹ. Hình như mấy năm nay cha em quản mẹ rất chặt. Trước đó em nghĩ mẹ thích yên tĩnh, lại không quen giao tiếp với người lạ nên bà ấy không thích ra ngoài lắm. Nhưng có vẻ như không phải vậy." 
Vào năm lớp 11, mẹ cô đóng cửa hàng hoa ở đường nhà họ Gia. 
Cô rất tiếc nuối. Lúc đó mẹ cô bình tĩnh nói: “Con sắp học hết cấp ba rồi, mẹ muốn dành thêm thời gian bên con.” 
Sau khi cô trúng tuyển đại học, cửa hàng hoa không mở cửa lại một lần nào nữa. Mẹ cô không còn ra ngoài để đi tập hát. 
Sau đó, bà tìm được một công việc làm giáo viên, nhưng trước khi bà ấy ký hợp đồng, thì đã hủy mà không có bất kì lí do nào. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thanh-mai-trong-truyen-troi-giang-nu-chinh/2069179/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.