Trà Trà thật muốn khóc. 
Vì sao mỗi lần cô làm chuyện xấu đều bị bắt ngay tại trận? 
Hiện giờ trong tay cô cầm quần lót size lớn của cậu, bộ dáng vừa rồi cúi đầu xem số đo giống loại người biến thái đáng khinh vậy. 
Trà Trà cảm giác không khí ngột ngạt, cô nhanh chóng đem quần lót trong tay nhét vào chăn: “Tôi… Tôi thấy giường cậu bị loạn nên nghĩ muốn giúp cậu dọn một chút.” 
Khóe môi Vu Cố phiếm ý cười, cho cô bậc thang: “Đúng là có hơi loạn.” 
Cậu lại hỏi: “Có khát hay không? Vốn muốn hỏi cậu có muốn uống nước không?” 
Trà Trà lắc đầu: “Tôi không khát.” 
Bây giờ cô chỉ muốn một mình yên tĩnh một chút. 
“Vậy tôi đi phòng bếp trước, có chuyện gì thì kêu tôi.” 
“Được.” 
Toàn bộ quá trình Trà Trà đều cúi đầu không dám nhìn cậu. 
Cửa một lần nữa đóng lại. 
Vu Cố đi đến phòng bếp, mẹ cậu đã nấu gần xong cánh gà, định rắc chút ớt cay thì Vu Cố đi đến lấy đi bột ớt trong tay mẹ: “Trà Trà không ăn được cay.” 
Từ Nguyệt tắt bếp gas: “Đối với chuyện của con bé, con hiểu rất rõ nha.’ 
Vu Cố vâng một tiếng: “Mẹ, con nấu canh chút.” 
Từ Nguyệt tháo tạp dề xuống: “Làm đi, phòng bếp giao lại cho con, mẹ đi phòng ngủ của con kêu Trà Trà.” 
Vu Cố cúi gằm mặt, nhẹ giọng ngăn cản: “Mẹ, cậu ấy nhát gan, lại sợ người lạ, cha mẹ chưa gặp qua cậu ấy vài lần, vẫn nên ít cùng cậu ấy nói 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thanh-mai-trong-truyen-troi-giang-nu-chinh/2069169/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.