Không chịu được miệng lưỡi dẻo quẹo của Tống Thời Trạch, Triệu Diễm bị cậu dỗ đến cười như nở hoa.
Đợi đến khi cậu ta rời đi nửa ngày rồi, Triệu Diễm vẫn còn nói với Thanh Nhiễm: “Bạn con thật tốt, rất biết nói chuyện.”
“Có điều cậu ta sắc mặt hồng hào, chân tay vẫn bình thường, tại sao lại nằm viện vậy?” Triệu Diễm có chút nghi hoặc.
Một chút nữa là Thanh Nhiễm không giữ được biểu cảm, cô thầm nghĩ: tại sao Tống Thời Trạch lại phải nằm viện, cái này phải hỏi con trai ngài rồi.
Cô quay lưng lại với lương tâm, nói một câu: “Con không biết, có lẽ là bệnh không tiện nói ra.”
Nói như này cũng thật có lỗi với Tống Thời Trạch.
Biểu cảm của Triệu Diễm có chút nứt ra, bà lẩm bẩm: “Thật sự không nhìn ra, đáng tiếc quá!”
Triệu Diễm nằm trên giường hộ sĩ đắp mặt nạ, điện thoại rung lên âm báo có người gọi đến, bá nhìn một cái rồi đưa điện thoại cho Thanh Nhiễm.
“Nhiễm Nhiễm, nghe giúp dì đi.”
Thanh Nhiễm cầm điện thoại, lúc nhìn thấy chữ “thằng nhóc An” trong lòng cô thoáng ngẩn ngơ.
Khoảng thời gian này, vì cốt truyện trong sách, trong lòng cô vô cùng bài xích Tạ Ánh An, thái độ với cậu lạnh nhạt đi không ít.
Thực ra nghĩ kĩ lại, Tạ Ánh An cũng có làm gì sai đâu? Cậu không giống như trong sách không thèm quan tâm cô, cũng không bàng quan đứng nhìn lúc cô gây gổ với Hoàng Thiên Dũ, ngay cả tên Tống Thời Trạch không tốt với cô cũng bị cậu đánh cho nhập viện,...
Thanh Nhiễm nghe máy.
Trên màn hình là gương mặt thanh tú của cậu thiếu niên, cậu cúi thấp đầu xuống, tóc mái dài mềm mái che đi đôi màu tinh xảo, lại dưới ánh đèn trắng, cả người thiếu niên như được phủ lên một vòng ánh sáng đẹp đẽ.
Nghe thấy âm thanh bên này, Tạ Ánh An ngẩng đầu lên, một tiếng “mẹ” sắp gọi ra miệng bị cứng rắn nuốt xuống.
Thanh Nhiễm bật cười, cô đổi chiều camera quay qua Triệu Diễm, giải thích: “Dì Triệu đang đắp mặt nạ, không tiện nói chuyện.”
Triệu Diễm vẫy vẫy tay với điện thoại, lười biếng nhắm mắt lại.
“Ừm.” Giọng nói vui vẻ một cách kỳ lạ: “Đổi chiều camera lại đi, tôi không muốn nói chuyện với cái mặt nạ.”
Triệu Diễm hừ lạnh một tiếng: “Thằng nhóc thối.”
Sau đó còn nói câu gì nữa nhưng âm thanh nhỏ quá, Thanh Nhiễm không nghe rõ.
Camera phía Tạ Ánh An hơi rung chuyển, lúc này cô mới nhìn thấy cậu vẫn đang ngồi trên bàn học giải đề.
Ánh đèn trên bàn học chiếu lên đề Vật lý của ậu, phần giải đề chi chít toàn chữ với số, có thể thấy cậu làm vô cùng công phu.
Tim Thanh Nhiễm loạn nhịp, hóa ra đằng sau hào quang bên người cậu lại là sự nỗ lực không ngừng như vậy.
-
“Ừm.” Tiếng Tạ Ánh An trầm trầm trả lời, cậu đặt cây bút trông tay xuống, điện thoại đảo lộn một hồi, đổi một góc khác chiếu lên góc chết trên khuôn mặt cậu.
Rốt cuộc thì cậu cũng là nam chính, dù có góc chết đi nữa thì cũng không cắt bớt được cái nhan sắc này của cậu ta. Ngược lại, camera lại quay trọn xương quai xanh tinh xảo, ngay cả nốt ruồi đỏ trên đó cũng nhìn được rõ ràng.
Nguyễn Nhuyễn từng nói, xương quai xanh của con trai nếu dài thì biểu thị tính cách ôn thuận, đối với mọi người rất thiện lương, mọi chuyện đều dĩ hòa vi quý.
Lúc Nguyễn Nhuyễn nói mấy lời này là vào mùa hè, cổ áo đồng phục khá lớn, Nguyễn Nhuyễn mê muội mỹ sắc của Tạ Ánh An, cô trộm đánh giá, không bỏ qua bất kì tấc da nào lộ ra ngoài của Tạ Ánh An. Lúc nhìn thấy xương quai xanh của cậu, Nguyễn Nhuyễn trực tiếp bày tỏ thật gợi cảm, thậm chí còn nói cô có thể hôn nó cả đời.
Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.
Nhưng tính cách Tạ Ánh An lại lạnh nhạt hơn so với người khác rất nhiều, hai chữ ôn thuận hoàn toàn không thể gắn lên người cậu.
"Bài tập mấy hôm nay tôi đều ghi thêm.một phần, đến lúc đi học cậu cũng không cần gấp gáp quá." Tạ Ánh An lấy vở ghi của Thanh Nhiễm mở ra trước màn hình đã kéo tâm trí phiêu dạt trôi xa của cô trở về.
-
Tạ Ánh An cụp mắt xuống nhìn cô: "Đã đỡ hơn chưa?"
"Đỡ nhiều rồi."
Tạ Ánh An khẽ nhếch khóe miệng, khuôn mặt cứng rắn mọi ngày lộ ra chút nhu hòa: "Tứ giận cũng thật lớn."
Thanh Nhiễm ngừng cười, cũng không giải thích gì.
Chỉ có bản thân cô mới biết, Lý Thanh Nhiễm trong sách chỉ khi nào từ biệt cái loại đau tận xương tủy này mới có thể bắt đầu một cuộc sống mới.
Mà cô lên cơn đau tim có lẽ là do ở cùng một nơi nên sinh ra phản ứng đau đớn giống nhau như vậy.
"Điện thoại cậu đâu?" Tạ Ánh An hỏi cô.
Thanh Nhiễm liếc qua chiếc điện thoại đặt bên giường: "Hết pin rồi."
"Ngày mai tôi mang sạc cho cậu."
"Được."
"Nghỉ ngơi sớm đi."
Thanh Nhiễm trả Triệu Diễm điện thoại nhưng Triệu Diễm vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi.
"Dì đi rửa mặt rồi, cậu đợi một lát nhé."
"Thôi." Tạ Ánh An cầm điện thoại đứng dậy: "vốn dĩ cũng không phải tìm bà ấy."
Điện thoại bị ngắt, Triệu Diễm từ nhà vệ sinh đi ra.
"Nói chuyện với nhíc An xong rồi?" Bà ngồi xuống giường bên cạnh, mặt đầy ý cười.
Thanh Nhiễm bị bà nhìn đến mức có chút ngại ngùng: "Dì ơi, Tạ Ánh An nói sáng mai sẽ gọi lại cho dì……"
"Chắc không đâu,"
Triệu Diễm cầm điện thoại từ tay cô, mặt đầy phiền muộn: "Nhiễm Nhiễm à, con không biết thằng nhóc kia buổi sáng dậy sớm thế nào đâu."
"Rất sớm sao?"
Mặc dù Tạ Ánh An không bao giờ đi muộn về sớm, nhưng ngày nào cũng sát giờ mới đi học, Thanh Nhiễm cho rằng Tạ Ánh An với Lý Thanh Mặc giống nhau, thích ngủ nướng.
"Ha, còn không phải bị ông ngoại nó huấn luyện ra, ngày nào cũng đúng năm rưỡi chạy bộ, mặc kệ mưa nắng." Triệu Diễm nói đến đau lòng.
Thanh Nhiễm cười cười: "Rèn luyện thân thể là chuyện tốt mà."
Dù vậy nhưng cô không có nghị lực.
Tám giờ sáng Triệu Diễm rời bệnh viện, đổi cho dì Lưu qua đây.
Dì Lưu mang đến hai hộp giữ nhiệt, đó là bữa sáng cho Thanh Nhiễm, lão nhân gia người có chút bệnh người già, lúc nào cũng thấy cơm bên ngoài không sạch sẽ.
Tống Thời Trạch giống y như chó, vừa ngửi thấy mùi đã bò qua, ánh mắt đầu tiên cậu rơi vào hộp giữ nhiệt, Thanh Nhiễm phát hiện mắt cậu ta sáng rực lên rồi mới quay qua nhìn Thanh Nhiễm.
Cậu ta chống hông: "Lý Thanh Nhiễm, thế mà cậu dám ăn mảnh."
Fuck! Cuối cùng Thanh Nhiễm cũng biết hai chữ oan uổng viết thế nào.
Thanh Nhiễm lườm cậu ta, tiếp tục ăn.
Dì Lưu nhìn Thanh Nhiễm, nghi hoặc: "Thằng bé này là ai thế?"
Tống Thời Trạch lại bắt đầu phát huy kĩ năng diễn của cậu ta: "Chà dì ạ, con là con là…bạn bệnh của Lý Thanh Nhiễm."
Thằng nhóc rất lễ phép, dì Lưu gật đầu cười.
"Dì ơi, cơm này là gì nấu sao? Từ xa ơi là xa con đã ngửi thấy mùi thơm rồi." Tống Thời Trạch đi thẳng vào mục đích chính là đồ ăn, không quanh co lòng vòng.
Dì Lưu cười càng tươi hơn, những người mẹ lớn tuổi Trung Quốc đều có một điểm chung, sau khi tay nghề làm bếp được công nhận sẽ vô cùng vui vẻ.
"Cậu bé chưa ăn cơm sao?"
Vừa nói, dì vừa lấy thêm bát.
Tống Thời Trạch xoa xoa bụng, lộ vẻ xấu hổ, cười cười: "Chưa ạ, cơm bên ngoài không ngon, trong nhà đến giờ còn chưa mang cơm đến, có lẽ là quên rồi…"
Tiếng nói của thiếu niên càng ngày càng nhỏ, cuối cùng còn giả vờ buồn khổ cúi đầu…
Cái động tác này làm Thanh Nhiễm cảm thấy cơm trong bát mình không còn thơm nữa.
A, người nhà họ Tống mà dám bỏ quên Tống đại thiếu gia, Tống gia còn không bị cậu ta lật lên?
Chẳng mấy chốc, Tống Thời Trạch dựa vào mặt dày bán thảm mà cầm theo chiếc thìa sứ trắng ngồi đối diện Thanh Nhiễm.
Sức ăn của Tống Thời Trạch lớn đến kinh người, dì Lưu làm không ít đồ ăn nhưng cuối cùng hầu như đều chui hết vào bụng cậu ta.
Đợi dì Lưu mang hộp không đi, Thanh Nhiễm mới đuổi Tống Thời Trạch ra.
"Ăn no uống đủ rồi còn không đi đi?"
"Chậc!" Tống Thời Trạch tặc lưỡi đáp: "Lý Thanh Nhiễm, cậu thay đổi rồi."
Thanh Nhiễm mặt không cảm xúc nhìn cậu ta.
"Đúng rồi mà," Tống Thời Trạch vỗ tay một cái," Lý Thanh Nhiễm chân chính nên dùng cái thái độ này với tôi."
Lý Thanh nhiễm đi qua đẩy cửa sổ ra, ánh nắng bên ngoài chiếu vào trong phòng, ánh lên làn da trắng của cô nhìn lại càng giống tuyết hơn.
Tống Thời Trạch nhìn cô đến thất thần, lại nghe cô nói: "Tống Thời Trạch, cậu có bị tâm thần phân liệt không?"
Tống Thời Trạch căn bản không chú ý lời Thanh Nhiễm, cậu ngượng ngùng di di bàn chân "Lý Thanh Nhiễm, cậu còn không phải là con cẩu nóng tính hả, cậu so với tôi còn nóng tính hơn có được không?"
Với Tống Thời Trạch hảo cảm đến nhanh đi cũng nhanh, trong khoảng thời gian này tiếp xúc nhiều với Thanh Nhiễm, cậu hoàn toàn xem cô là bạn.
Thanh Nhiễm không phủ định, cô nóng tính hay ôn hòa thì có gì không tốt chứ.
Tống Thời Trạch nhổ cây tăm ra khỏi kẽ răng, nửa dựa vào ghế, lười biếng nói: "Tôi nói chứ, Tạ Ánh An cũng thật có tiền đồ, cái ngày cậu bị ngất xuống, cậu ta bị dọa đến mức cái tay ôm cậu cũng run bần bật, ha ha ha~"
Thanh Nhiễm bỗng nhiên run lên, cô nhìn Tống Thời Trạch: "Cậu, nói gì cơ?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]