Chương trước
Chương sau
Editor: Quỳnh Nguyễn

"Cái này..." Trán Tiểu Thỏ nhịn không được chảy xuống giọt mồ hôi lớn.

"Mau hôn! Mau hôn! Mau hôn!" Vương Thước bọn họ liền như ăn tết kêu hô vui vẻ.

"Ai nha, chính là hôn một cái, có cái quan hệ gì, dù sao hai ngươi là người yêu, vừa rồi ăn cơm Trình Chi Ngôn đều đã ở trước mặt chúng ta hôn em, còn thẹn thùng cái gì a." Kỷ Lâm Khải ở bên cạnh mê hoặc nói.

"..." Tiểu Thỏ nhìn bọn họ, cắn chặt răng, di chuyển đến trước mặt Trình Chi Ngôn, đôi mắt tội nghiệp nhìn anh.

Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mày, đưa tay vỗ vỗ chân mình, hướng tới Tiểu Thỏ mỉm cười nói: "Tới đây."

"..."

Tiểu Thỏ không nói một lời, ngoan ngoãn ngồi vào trên đùi của anh, sau đó lại nhìn thoáng qua mấy người bên cạnh kia, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ sắp nhỏ ra máu.

"Hôn! Hôn! Hôn!" Vương Thước thúc giục cô.

Trình Chi Ngôn hơi hơi hạ mắt, nhìn Tiểu Thỏ mềm mại rúc vào trong lòng mình, khóe môi cong lên, vươn ngón tay thon dài trắng nõn ra, nhẹ nhàng nâng chiếc cằm thon, sau đó cúi người hôn đi lên.

"Gào khóc oa!! Hôn một chút rồi!" Ba người kia nhất thời kích động.

Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy chính mình bị khí tức trong veo mà lạnh lùng quen thuộc trên người Trình Chi Ngôn vây quanh, trên cánh môi bỗng nhiên truyền đến một trận cảm xúc mềm mại, tiếp theo liền nghe thấy từng đợt tiếng hoan hô bên tai.

Cảnh tượng này... Thật là quá ngượng ngùng rồi....

"Được rồi." Trình Chi Ngôn rời khỏi cánh môi mềm mại của Tiểu Thỏ, ngón tay nâng cằm cô buông ra, quay đầu nhàn nhạt hướng tới mọi người nói: "Có thể chứ?"

" Có thể, có thể, cực kỳ có thể!" Đầu Vương Thước giống gà con mổ thóc.

" Tiếp tục tiếp tục, chúng ta tiếp tục!" Trương Vũ Phi vội vàng thu bài trở về một lần nữa, lại là trộn bài.

Một vòng mới trò chơi quốc vương lần nữa bắt đầu.

Kỷ Lâm Khải thấy Trương Vũ Phi trộn bài xong, rất nhanh cầm bài góc trên bên phải có một cái chấm hồng đi, sau đó lại nhìn bọn họ không nhanh không chậm lựa bài còn lại.

Anh ta quay đầu nhìn Vương Thước.

Một bàn tay Vương Thước che trên miệng, cau mày nhìn bài trong tay mình.

Anh ta quay đầu nhìn Trương Vũ Phi.

Trương Vũ Phi vẫn đưa tay cầm lấy lỗ tai mình như cũ, bộ dáng vẻ mặt buồn rầu.

Vương Thước là 3 bích, Kỷ Lâm Khải là 2 bích.

Thực ra bọn họ cũng đã thương lượng tốt, dù sao ngoại trừ quốc vương cũng chỉ có bốn người, như thế 1234 liền tương ứng ABCD.

Là A liền cầm cái mũi, B liền sờ lỗ tai, C liền sờ miệng, là D liền vò đầu.

Một vòng trên bọn họ cũng là như thế này thông qua làm càn tới xác định bài trong tay Tiểu Thỏ cùng Trình Chi Ngôn.

Trong lòng Kỷ Lâm Khải sáng tỏ, khóe miệng nhất thời lộ ra tươi cười bì ổi, anh ta chớp chớp mắt nhìn Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ, không chút hoang mang nói: " A bích hôn một cái hôn ngân trên cổ 4 bích!"

Gì!?

Tiểu Thỏ trợn to mắt nhìn A bích trong tay mình, trong mắt hoảng sợ nhìn vài người xung quanh.

4 bích là ai?

Ngộ nhỡ là bạn cùng phòng anh nước chanh, vậy nên làm cái gì bây giờ?

Trình Chi Ngôn khẽ nhíu mày, đôi mắt nhìn mấy người kia một phen, sau đó chậm rãi cầm bài trong tay nói: "Tôi là 4 bích."

Hô - -

Tiểu Thỏ nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, hoàn hảo hoàn hảo, thì ra là anh nước chanh, thật sự là hù chết cục cưng....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.