Editor: Linh Ngọc
Tiểu Thỏ nằm ở trên giường, hai tay ôm lấy chăn mỏng, chớp đôi mắt to nhìn Trình Chi Ngôn hỏi.
“À.... Có lẽ khoảng mười năm nữa.”
“Mười năm là bao lâu?”
“Rất nhanh thôi.”
“Sau khi em vừa tỉnh ngủ thì trưởng thành sao?” Tiểu Thỏ nhắm mắt lại lòng tràn đầy chờ đợi hỏi.
“Ừ, sau khi em tỉnh lại, thì mười năm sẽ ít đi một ngày.” Trình Chi Ngôn giúp cô chỉnh chăn tốt, nhìn hô hấp của cô dần dần trở nên kéo dài, rốt cuộc cũng yên tâm, anh đưa tay tắt công tắc trên tường, căn phòng sáng trưng trong nháy mắt trở nên tối tăm.
Mười năm sao...
Trình Chi Ngôn nằm bên cạnh Tiểu Thỏ, cẩn thận suy nghĩ một chút, sau mười năm, mình hai mươi tuổi sẽ có hình dạng gì?
Cứ mãi suy nghĩ, vô thức anh cũng dần dần tiến vào giấc ngủ.
Thời gian trôi thật nhanh, nháy mắt đã đến mùa đông.
Khi gió lạnh thấu xương gào rít thổi về phía mặt đất, không khí trở nên loãng rét lạnh, lúc này ánh sáng mặt trời cũng không nóng rực thiêu người nữa.
Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ mặc vào quần áo bông thật dày.
Nhưng mà......
Trình Chi Ngôn cau mày nhìn kiểu dáng, màu sắc quần áo của Tiểu Thỏ và mình giống nhau, chỉ là quần áo của Tiểu Thỏ nhỏ hơn một chút, không biết nói gì: “Em mặc quần áo giống anh làm gì?”
“Anh nước chanh, chúng ta gọi là quần áo tình nhân.”
Tiểu Thỏ vừa đội mũ lên trên đầu lông xù của mình, vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thanh-mai-ngoc-nghech-truc-ma-yeu-nghiet-qua-phuc-hac/2774893/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.