Chương trước
Chương sau
Ngón tay Lỗ Tử Huyên khẽ run, nhìn Nguyễn Tiêu biểu diễn, chỉ cảm thấy mỗi một động tác của cậu đều tràn ngập thần bí, nhưng theo động tác Nguyễn Tiêu càng lúc càng nhanh, tiếng lòng của cô cũng càng căng chặt, hồi hộp đến cái trán thấm ra mồ hôi mỏng nhè nhẹ……

Nguyễn Tiêu thì lại là đờ đẫn mười phần.

Cũng chẳng có ai làm Thành Hoàng làm được đến nông nỗi như cậu rồi đó, không chỉ không dám dễ dàng biểu lộ thân phận, khi dùng thân dương thế thi triển thần lực còn muốn làm bộ làm tịch học theo động tác của Huyền môn —— Cũng may lúc này là giúp người thường làm việc, nếu bên cạnh có một đạo sĩ thật ở đây, chỉ e cậu còn phải làm đến nghiêm cẩn hơn một chút để thỉnh mình nhập vào mình.

Sau khi nhảy xong vài vòng, Nguyễn Tiêu duỗi tay trảo một cái, làm một động tác giả, trong miệng nhanh chóng nói: "Tiểu thư Lỗ, tôi muốn thông thần, chờ lát nữa thỉnh Thành Hoàng gia nhập vào thân, tôi sẽ ngồi dưới đất không nhúc nhích, khi đó chị không cần sợ hãi, cũng không cần quấy rầy tôi."

Lỗ Tử Huyên hít sâu một hơi nói: "Tôi rõ rồi."

Nguyễn Tiêu liếc nhìn cô một cái, khoanh chân ngồi dưới đất, sau khi quơ chân múa tay loạn xạ thì nhắm mắt lại không nhúc nhích.

Giờ khắc này, Lỗ Tử Huyên thấy được sắc mặt Nguyễn Tiêu trong nháy mắt giống như người chết, hoảng sợ đến sắc mặt cô gần như khó coi giống như Nguyễn Tiêu —— Nếu không phải lập tức nhớ tới đối phương nhắc nhở, cô đã thật sự kêu lên rồi.

Lỗ Tử Huyên gắt gao mà bưng kín miệng mình, không dám quấy rầy bất cứ gì.

Nguyễn Tiêu vốn là làm Thành Hoàng, đương nhiên là không thật sự sợ quấy rầy gì đó, chỉ là cậu chiêu quỷ yêu cầu Ấn Thành Hoàng, trước mắt chỉ có thể dùng thần thân cầm giữ, sợ Lỗ Tử Huyên chuyện bé xé to mà thôi, hiện tại mắt thấy Lỗ Tử Huyên khống chế được, cậu cũng liền nhanh chóng hiện hóa thần thân, đứng phía trước thi thể của mình, nâng Ấn Thành Hoàng trong lòng bàn tay.

"Bản quan là bổn huyện Thành Hoàng, quỷ tên là Đinh Hải trong phạm vi mười dặm……" Cậu suy xét đến chuyện quỷ hồn sau khi chết chưa chắc nhớ rõ chính mình tử vong lúc nào, cũng không nhớ thời gian phạm vi qua đời, nói hết những lời còn lại xong, "Tốc tốc đến bái kiến!"

Nguyễn Tiêu dùng Ấn Thành Hoàng đập một cái lên trái thi thể của mình!

"Cốp" một tiếng, ổn.

Sau đó thần thân nhanh chóng trở lại thân thể, cậu cũng mở bừng mắt.

Lỗ Tử Huyên nhìn chằm chằm vào mặt Nguyễn Tiêu, phát giác rất nhanh cậu đã khôi phục bình thường, mới khẽ nhẹ nhàng thở ra.

"Bạn học…. Nguyễn?" Cô thử mở miệng.

Nguyễn Tiêu gật gật đầu, nghiêm túc nói: "Cầm chặt những lá bùa kia đi, sắp tới rồi."

Đồng tử Lỗ Tử Huyên co rút lại, đôi tay siết chặt bùa trong túi, cuống quít mà đứng bên người Nguyễn Tiêu.

"Tôi… tôi……"

Nguyễn Tiêu nói: "Cứ đứng ở đây đi."

Giọng nói Lỗ Tử Huyên khựng lại trong cổ họng, thở mạnh một hơi cũng không dám.

Cửa sổ mở ra, gió ban đêm vốn dĩ rất dìu dịu, nhưng đột ngột tiếng gió lại phảng phất như trở nên quỷ dị hơn, sau đó có từng luồng hơi thở âm u thổi quét lại đây, mang theo lạnh lẽo nhập vào cơ thể.

Lỗ Tử Huyên nhịn không được run lập cập.

Rõ ràng cái gì cũng chưa thấy, có điều…… Bức màn khẽ chuyển động, song cửa sổ kêu vang loảng xoảng loảng xoảng.

"Leng keng —— leng keng!"

Chuông gió treo trong phòng cũng phát ra tiếng vang thanh thúy, thanh thúy đến linh hoạt kỳ ảo, một chút… lại thêm một chút.

Đèn treo trên trần nhà bỗng nhiên tắt ngấm trong một cái chớp mắt.

"Đùng! Tách tách ——" Âm thanh điện xèn xẹt.

Lỗ Tử Huyên sợ hãi mà kinh hô: "A!"

Giọng nói bình tĩnh của Nguyễn Tiêu vang lên lần nữa, nói: "Đừng sợ."

Lỗ Tử Huyên dồn dập hô hấp: "Có phải… có phải đã tới rồi không……"

Nguyễn Tiêu "Ừm" một tiếng: "Tới rồi."

Lỗ Tử Huyên nín thở: "Tới… bao nhiêu?"

Nguyễn Tiêu nói: "Đại khái, đứng đầy hết rồi đó."

Lỗ Tử Huyên… Lỗ Tử Huyên cứng đờ hết cả người, ngón tay khống chế không được mà muốn đi bắt lấy cánh tay Nguyễn Tiêu.

Nguyễn Tiêu thoáng nhún nhường, rất bình tĩnh mà nói một câu: "Thứ nhìn không thấy mới có thể sợ hãi."

Đầu óc Lỗ Tử Huyên còn có chút hồ đồ, không quá hiểu ý cậu.

Nguyễn Tiêu lại nói: "Ý của tôi là, thấy được sẽ không sợ nữa. Nếu đã tới rồi, tôi sẽ mở mắt âm dương cho chị, vừa lúc để chị phân biệt xem ai là ai."

Lỗ Tử Huyên run rẩy nói: "Bạn học Nguyễn, không… không thể là cậu dùng ảnh chụp phân biệt được sao?" kỳ thật cô vẫn luôn muốn hỏi câu này.

Nguyễn Tiêu nghĩ nghĩ nói: "Con người đều có nét tương tự nhau, dù sao cũng là người mà chị biết, chị đến nhận thì thích hợp hơn. Với lại nếu tôi không mở mắt cho chị, chị muốn nhìn tôi nói chuyện với không khí hả?"

Lỗ Tử Huyên đột nhiên nhắm mắt, cắn cắn môi nói: "…… Ngài…… Ngài nói đúng. Vậy làm phiền mở… mở mắt cho tôi đi."

Nguyễn Tiêu cười cười, vươn ra ngón tay, hư hư mà điểm trên mỗi mí mắt Lỗ Tử Huyên một đoàn thần lực.

"Được rồi."

Lỗ Tử Huyên đột nhiên mở mắt ra, trong mắt đều là sợ hãi.

Quỷ… quỷ! Thật nhiều quỷ!

Ngay trước mặt cô, rất nhiều bóng dáng xanh trắng lẳng lặng bay lơ lửng, cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé, ăn mặc đều không giống nhau, đại đa số đều rũ tóc, quỷ thể mờ mịt, ý thức mơ hồ không rõ…… Chỉ có chút ít bộ phận còn duy trì hình thái tương đối củng cố, có kẻ vẫn duy trì dáng vẻ trước khi chết, quỷ tương dữ tợn; có kẻ ngoại hình giống y như người sống, chỉ là sắc mặt trắng bệch…… Bọn quỷ chen chúc trong phòng, ít nhất cũng có mấy chục con.

"Rầm!" Một tiếng nặng nề vang lên.

Sau lưng Lỗ Tử Huyên tê rần, cô mới phát hiện chính mình không tự giác lui ra phía sau, đụng vào pháp đàn.

"Tôi……" Hối hận, vẫn quá sợ luôn đó.

Nguyễn Tiêu không chú ý Lỗ Tử Huyên nhiều, cậu liếc mắt một cái đảo qua đàn quỷ này, lắc lắc tay.

Những bóng quỷ xanh trắng mà mờ mịt đó giống như là tiếp thu đến mệnh lệnh gì, toàn bộ bay ra khỏi cửa sổ.

Chỉ một thoáng, trong phòng trống không hơn một nửa.

Quỷ còn lại khoảng mười con, quỷ thể đều thực rõ ràng.

Nguyễn Tiêu nhìn lại những quỷ này, loại trừ đi quỷ già, quỷ nít, nữ quỷ, để bọn họ rời đi.

Vì thế, cũng chỉ có bảy tám nam quỷ trông khá trẻ tuổi.

Lỗ Tử Huyên sợ hãi cũng giảm bớt một ít, môi cô run rẩy hỏi: "Bạn… học Nguyễn, vừa rồi… những cái đó……"

Nguyễn Tiêu giải thích cho cô: "Những con quỷ mờ mịt đều là cô hồn dã quỷ giữa tiêu tán và không tiêu tán, quỷ thời nào tạm thời không nói, nhưng đã yếu lắm rồi, không có khả năng còn có thể ban ngày đi theo chị được. Tuổi, giới tính không đúng cũng chắc chắn không phải, loại ra." Cậu lại chỉ chỉ những con ở lại, "Này đó điều kiện đại khái phù hợp, bây giờ chị có thể đi phân biệt xem."

Lỗ Tử Huyên có phần hiểu rõ, khẩn trương mà nhìn sang những con quỷ còn lại.

Con thứ nhất không phải…… Cọ thứ hai cũng không phải…… Con thứ ba…… Rốt cuộc, khi nhìn thấy nam quỷ thứ tư, cô cảm thấy rất quen mắt, không khỏi cẩn thận đối lập rất nhiều lần với hình ảnh trên bức hình kia.

Cuối cùng, cô nhanh chóng xác nhận: "Chính là hắn!"

Nguyễn Tiêu gật gật đầu, lại vung tay, nói: "Nên đi đều đi đi."

Mấy nam quỷ kia như được đại xá, động tác nhất trí nhảy ra ngoài từ cửa sổ.

Con quỷ bị Lỗ Tử Huyên điểm danh kia tưởng trà trộn vào đàn quỷ rời đi, nhưng Nguyễn Tiêu liếc mắt một cái quét đến hắn.

Chỉ một thoáng, một luồng uy hiếp cường đại trấn trụ lấy nam quỷ, làm quỷ thể của hắn trì trệ trong chốc lát, hắn lại muốn chạy đã không còn kịp nữa.

Nguyễn Tiêu nhìn thẳng nam quỷ, đánh giá hắn từ trên xuống dưới.

Nam quỷ bị ánh mắt như vậy đảo qua liền cảm thấy quỷ khí trên người sôi trào, dần dần không thể bảo trì bộ dáng hiện tại… Giây tiếp theo, quỷ thể của hắn đột nhiên mềm nhũn, toàn bộ quỷ ngã xuống đất, thấm ra mảng lớn vết máu.

Đây là bộ dáng của hắn trước khi, cả người nhuộm máu, bị xe đụng chết.

Giọng Lỗ Tử Huyên có chút bén nhọn, hỗn loạn cảm xúc kinh sợ.

"Đúng vậy, chính là hắn! Lúc tôi nằm mơ, hắn nhào về phía tôi, dáng vẻ máu me này, tôi ——"

Nam quỷ tựa hồ cũng bởi vì bộ dáng hiện tại của mình mà thấy nan kham*, vẫn luôn rũ đầu, nhưng sau khi Lỗ Tử Huyên nói xong câu đó, hắn chợt ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lỗ Tử Huyên một cái, ngay sau đó lại cúi đầu.

(*khó lòng chịu đựng nổi, từ này có trong từ điển tiếng Việt luôn, mà mình ít thấy nên ghi chú cho mọi người)

Nguyễn Tiêu trấn an nói với Lỗ Tử Huyên: "Không cần phải gấp gáp, hỏi hỏi hắn trước đi."

Ngực Lỗ Tử Huyên kịch liệt phập phồng, vẫn còn sợ hãi, nhưng hiện tại cô đã kiến thức đến cảnh Nguyễn Tiêu vừa rồi dễ như trở bàn tay chiêu quỷ lại đây, lại dễ như trở bàn tay đuổi đi, chọn lựa quỷ…. Cảm giác tín nhiệm đối với Nguyễn Tiêu rất mạnh. Vì thế cô tận lực làm chính mình bình tĩnh lại, nói: "Được, tôi hỏi hắn một chút."

Nguyễn Tiêu biết Lỗ Tử Huyên có thể kiên trì đến bây giờ đã là cố gắng lắm rồi, cũng không miễn cưỡng cô tới hỏi, mà là trực tiếp ra sức giúp luôn.

"Anh là Đinh Hải?"

Nam quỷ trầm mặc gật gật đầu.

Nguyễn Tiêu lại hỏi: "Là anh đi theo tiểu thư Lỗ đúng không, vì cái gì?"

Nam quỷ không nói chuyện.

Nguyễn Tiêu dừng một chút, nói: "Anh theo dõi cô ấy…… Là muốn hại chết cô ấy?"

Nghe thế, nam quỷ lập tức phản bác nói: "Tôi không có!"

Có lẽ bởi vì quá kích động, hắn ngẩng đầu lên.

Đây là một gương mặt bị xe đụng hỏng rồi, xương cốt phần trán đều bị đâm móp méo vào, thậm chí có thể thấy thể tương trắng hếu bên trong, trên mặt dính đầy máu màu đỏ tươi uốn lượn chảy xuôi xuống, đã xấu xí lại khủng bố.

Lỗ Tử Huyên cũng thấy được gương mặt này, nam quỷ thấy ánh mắt hoảng sợ của cô, lại lập tức cúi đầu.

Nguyễn Tiêu nhìn một màn này, trong lòng xuất hiện một tia cổ quái.

—— Hắn sợ dọa đến Lỗ Tử Huyên? Vậy sao hắn còn mỗi ngày đi theo Lỗ Tử Huyên, đi vào trong mơ hù dọa Lỗ Tử Huyên? Logic không thông nha.

Nguyễn Tiêu tiếp tục hỏi: "Anh không muốn hại chết cô ấy, vậy anh vì sao lại đi theo cô ấy?" Cậu thử thăm dò suy đoán, "Bởi vì lúc anh còn sống tồn không có thành công theo đuổi, cho nên sau khi chết có tiếc nuối, biến thành quỷ rồi lại suy nghĩ đến tiếc nuối này?"

Trong giọng nói của nam quỷ có chút hoảng loạn, chậm chạp đáp: "Cũng không phải……"

"Vậy thì tại sao? Tiểu thư Lỗ nói, anh bóp cổ cô ấy trong mơ, làm cô ấy suýt nữa hít thở không thông mà chết." Nguyễn Tiêu hùng hổ doạ người tiếp tục nói, "Cô ấy còn nói, mỗi ngày anh làm cô ấy sợ tới mức tinh thần hoảng hốt, trong mơ đều là máu, còn có tiếng khóc, là anh khóc ư? Tiếng quỷ khóc sẽ làm thần kinh người ta suy nhược, anh còn nói anh không muốn hại chết cô ấy?!"

"Tôi không có! Tôi không muốn hại cô ấy đâu!"

"Vậy thì tại sao? Anh vẫn luôn đi theo tiểu thư Lỗ là thật sự đi? Anh chắc chắn là nghĩ lại tiếc nuối sinh thời mới có thể theo đuôi tiểu thư Lỗ, hành vi như vậy quá ích kỷ, nếu không phải cô ấy phát hiện không đúng tìm được tôi, chấp niệm của anh thật sự sẽ hại chết cô ấy!"

"Không phải! Thật sự không phải! Trước kia tôi như vậy là bởi vì tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, tôi đã ra đời nhiều năm, đã sớm không có nhớ thương chuyện đó nữa, tôi còn nghĩ tới gặp được cô ấy, muốn xin lỗi cô ấy……"

Nguyễn Tiêu thả chậm ngữ khí, hướng dẫn từng bước: "Vậy rốt cuộc là vì cái gì? Chẳng lẽ anh có lý do gì khó nói?"

Nam quỷ lại không lên tiếng.

Nguyễn Tiêu thở dài, nói: "Nếu anh kiên trì không nói, chỉ e rằng tôi cũng chỉ có thể giam cầm anh, kết thúc vụ này. Chờ nhận được tiểu thư Lỗ cảm ơn rồi, tôi cũng nên đi. Rốt cuộc tiểu thư Lỗ và tôi không thân chẳng quen, tôi là lấy tiền làm việc, xong xuôi việc rồi tôi sẽ không ở chỗ này lâu."

Lúc này, Lỗ Tử Huyên đã quen được dần dần một chút rồi, cũng nghe ra gì đó. Cô hơi khó có thể tin, tim đập lại trở nên dồn dập lên, không khỏi cũng mở miệng đặt câu hỏi: "Đinh Hải, anh —— anh đi theo tôi rốt cuộc là vì cái gì? Chẳng lẽ ngoại trừ anh ra còn có quỷ khác nữa? Có phải anh biết gì rồi không? Nếu anh biết gì đó, vậy nói cho tôi nghe được không! Tôi rất sợ, tôi thật sự rất sợ, tôi… tôi sắp chịu không nổi rồi……"

Nam quỷ Đinh Hải rốt cuộc lên tiếng.

"Tôi biết, nhưng tôi hy vọng vị đại sư này đừng ra tay tàn nhẫn với con quỷ kia."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.