Chương trước
Chương sau
La Tường Vũ nghe xong, trong lòng càng thêm thả lỏng.

Y vốn đang muốn nghĩ cách đạt thành cân bằng công việc hai bên, hiện tại xem ra, có thể không cần quá gấp gáp.

Miêu Tiểu Hằng cũng âm thầm hạ quyết tâm —— Bé biết lấy năng lực của mình là không có tư cách làm Dạ Du Thần, nhưng mà không sợ, tượng thần của bé đã ở trong ấn phụ của ca ca Tiểu Thành Hoàng rồi, bé sẽ chăm chỉ ngày đêm tu luyện, dốc lòng làm việc, nhất định có thể giúp đỡ cho Tiểu Thành Hoàng ca ca! Hơn nữa bé bây giờ còn có người thân bạn bè, có nhiều người bên cạnh như vậy, bé nhất định nhất định sẽ làm Dạ Du Thần có ích nhất!

·

Bên La Tường Vũ chỉ còn lại tàn cục vụn vặt, Nguyễn Tiêu nhìn bên ngoài trời dường như đã sáng, cũng không ở nơi này lâu nữa.

Miêu Tiểu Hằng bởi vì mới vừa tìm được anh ruột, Nguyễn Tiêu liền để bé ở lại bên La Tường Vũ —— tên này cũng đủ đau khổ rồi, vẫn là cho anh ta một đứa em trai đáng yêu mềm mại làm trái tim ngọt ngào đi.

Tiếp theo, Nguyễn Tiêu mang theo một chúng nữ quỷ, dùng cờ đen cuốn lấy, phần phật mà về trước cửa biệt thự của Tông Tuế Trọng.

Cây nhang phản hồn đầu tiên đã cháy hết rồi, Nguyễn Tiêu nhìn một chút đầu nhang, vẫn là nhịn không được đau thịt.

Mười một vạn, hết sạch rồi.

Chậc……

·

Các chị Đàm Tố rời khỏi biệt thự, quay về bình ở ký túc xá.

Nguyễn Tiêu bay vào biệt thự.

Sắc trời đã dần sáng, Nguyễn Tiêu vừa mới chuẩn bị vào phòng liền nghe thấy cách đó không xa, phòng ngủ chính truyền ra tiếng bước chân.

Quả nhiên, là Tông Tuế Trọng đã rửa mặt xong còn ăn mặc chỉnh tề, anh đi trước đến trước cửa phòng Tông Tử Nhạc gõ gõ cửa, sau đó bèn đi về phía phòng cho khách mà Nguyễn Tiêu đang nằm.

Nguyễn Tiêu: "……"

Vị học trưởng nhưng nhìn rất ngầu, thật ra nhọc lòng nhiều ghê.

Nguyễn Tiêu tức khắc ngừng lại.

Ờm…… Tạm thời không quay về thử xem sao?

·

Tông Tuế Trọng đi gõ cửa phòng em họ trước, nghe thấy tiếng đáp lời bên trong, quay đầu đi kêu học đệ.

Trong lòng anh, học đệ tự giác hơn em họ rất nhiều, hẳn là gõ cửa là có phản ứng ngay mới đúng—— nhưng anh không nghĩ tới chính là, anh liên tiếp gõ vài cái rồi cũng không nghe thấy bên trong có động tĩnh.

Tông Tuế Trọng nhíu nhíu mi, tăng lớn âm lượng, nói: "Học đệ Nguyễn, cậu đã dậy chưa?"



Nguyễn Tiêu dựa vào trước cửa, nhìn mặt Tông Tuế Trọng, có chút hoảng thần.

Gương mặt này và tính cách của anh thật là rất không tương xứng, nhưng đích xác lại rất đẹp……

Trong lòng Tông Tuế Trọng xuất hiện một ít ý niệm, từ bên cạnh lấy lại chìa khóa, nhẹ nhàng tra chìa vào ổ khóa.

"Tôi vào đây."

Bên trong không trả lời.

Tông Tuế Trọng vẫn là đẩy cửa đi vào, trực tiếp đi đến mép giường.

Trên giường thẳng tắp mà nằm một thiếu niên trắng nõn, trên mặt không có nét hồng hào nào, môi cũng trở nên trắng bệch, bề ngoài thân thể nhìn không có gì đặc biệt, lại mơ hồ tản mát ra một tia khiếp người.

Tông Tuế Trọng duỗi tay ấn lên trán Nguyễn Tiêu —— lạnh băng, lại đè lại mu bàn tay Nguyễn Tiêu —— lạnh băng, sườn mặt —— vẫn là lạnh băng, cũng như vài lần anh đã gặp trước đây.

Sau đó, anh nhớ tới mơ hồ nghe Nguyễn Tiêu và Tử Nhạc đề cập qua, cái gì sinh hồn rời xác, thờ phụng Thành Hoàng này kia, nhíu nhíu mày.

Tông Tuế Trọng kéo một bên ngăn kéo, lấy ra một cái nhiệt kế, lại lần nữa đi đến mép giường.

Nguyễn Tiêu đi theo vào vừa nhìn thấy, khóe miệng giật giật —— đây là muốn đo nhiệt độ cơ thể cho cậu hả? Muốn xác định liệu cậu có phải thi thể thật hay không sao……

Tông Tuế Trọng nhẹ nhàng nâng lên cánh tay Nguyễn Tiêu, đem nhiệt kế đưa về hướng cổ áo của cậu.

Nguyễn Tiêu trừng lớn đôi mắt, hú hồn!

Cậu chạy nhanh vọt vào trong thân thể, đột nhiên mở mắt ra!

Tông Tuế Trọng bị học đệ đột nhiên mở mắt làm hoảng sợ, sau đó cảm giác được mu bàn tay phủ lên ấm áp, hơi hơi rũ mắt xuống.

Vài giây trước kia vẫn là lạnh lẽo, đột nhiên liền ấm áp.

Nguyễn Tiêu xấu hổ mà nói: "Học trưởng, không cần đo nhiệt độ cơ thể cho tôi, tôi không sao."

Tông Tuế Trọng lấy nhiệt kế về.

Anh bỗng nhiên nói: "Rất kịp thời."

Nguyễn Tiêu sửng sốt, có chút chần chờ hỏi: "Học trưởng, anh tin tưởng tôi là sinh hồn rời xác làm việc chứ?"

Tông Tuế Trọng không nói chuyện.

Nguyễn Tiêu nghĩ nghĩ hỏi lại: "Học trưởng tin không?"

Tông Tuế Trọng vẫn là không nói chuyện.

Nguyễn Tiêu nói: "Thật ra, nếu học trưởng không ngại, tôi mở mắt âm dương cho anh, mang anh đi khắp nơi một chút, kiến thức một chút, nói không chừng anh sẽ tin?" Nói đến đây, cậu sờ sờ cằm, "Này cũng không được, nói không chừng tôi mở mắt âm dương cho học trưởng, anh còn cảm thấy tôi làm hình chiếu thực tế ảo ấy chứ. Bằng không, chờ học trưởng ngày nào đó nghĩ thông suốt…… Tôi nghĩ một biện pháp làm sinh hồn của anh cũng tạm thời rời xác đi, cùng tôi đi ra ngoài dạo một vòng, đến lúc đó học trưởng chắc chắn sẽ tin."

Tông Tuế Trọng thật sâu mà nhìn Nguyễn Tiêu.

Nguyễn Tiêu bị nhìn đến có chút buồn bực: "Học trưởng, không phải cơ hội này anh cũng không cho tôi đấy chứ, đã nói là phối hợp đâu?"

Tông Tuế Trọng nói: "Đi rửa mặt trước đi."

Nguyễn Tiêu: "……"

Tông Tuế Trọng xoay người đi rồi.

Nguyễn Tiêu cân nhắc một chút, nghĩ thầm, vị này rốt cuộc là bằng lòng hay là không muốn vậy? Kỳ thật hai phương pháp đều khá tốt, chỉ là trước kia không nhớ ra. Nhưng cũng rất kỳ quái, Tông gia trước kia không phải mời không ít đại sư sao, chẳng lẽ những đại sư đó không ai biết mở mắt? Chỉ cần mở mắt, học trưởng không đến mức không tin đi…… Cũng không đúng! Đều đã quên sau lưng anh treo cái lỗ đen, dù có mở mắt nhưng quỷ không dám tới, cũng vô dụng luôn! Vẫn là không đúng, những đại sư đó không ai nuôi quỷ sao, sao không thả ra bay bay…… Bên chỗ cậu quỷ lại rất nhiều, tuyệt đối làm học trưởng mở rộng tầm mắt, có điều… Thôi vẫn là sinh hồn rời xác đi, học trưởng nhìn xác anh nằm đó sẽ càng trực quan hơn……

Sau một hồi nghĩ ngợi lung tung, suy nghĩ như ngựa chạy của Nguyễn Tiêu dần dần quay về, dừng lại ở một câu cuối cùng Tông Tuế Trọng nói trước khi rời đi.

Câu nói kia ý là đồng ý hay là không đồng ý?

Từ từ, học trưởng nói "Rửa mặt trước đi".

Nguyễn Tiêu đơ mặt.



Đây là ngại cậu sáng sớm tinh mơ không đánh răng đã mở miệng dính ke ra nói chuyện hả!

Cậu không phải cậu không có đừng nói bừa!

Xác chết dùng công đức vùng dậy, sao miệng ke được!

·

Sau khi rửa mặt xong đến bên bàn cơm, Nguyễn Tiêu còn đang buồn bực.

Tông Tuế Trọng thêm cho Tông Tử Nhạc, Nguyễn Tiêu mỗi người một chén cháo, nói: "Ăn cháo trước đi."

Nguyễn Tiêu sâu kín mà nhìn Tông Tuế Trọng.

Tông Tuế Trọng: "Làm sao vậy?"

Nguyễn Tiêu nói: "Học trưởng, mỗi ngày tôi rất chăm đánh răng đó."

Tông Tuế Trọng: "…… Đừng suy nghĩ bậy bạ."

Nguyễn Tiêu: "……"

Nếu tôi thật sự là suy nghĩ miên man, anh sẽ phản ứng nhanh như vậy sao?

Tông Tử Nhạc ở bên cạnh húp cháo, một bên nhìn một cái, rồi mặc kệ.

Có phần giương cung bạt kiếm, nhưng nó là một con tép riu, không chen nổi vô đâu.

·

Tông Tuế Trọng phân biệt đưa Tông Tử Nhạc, Nguyễn Tiêu đến trường học.

Nguyễn Tiêu trở lại ký túc xá, vừa lúc gặp phải các bạn cùng phòng muốn ra cửa.

Bác Dương liếc mắt một cái nhìn thấy xấp giấy trong tay Nguyễn Tiêu, không khỏi chế nhạo: "Sáng tinh mơ mua giấy nháp?"

Nguyễn Tiêu cạn lời, nhét xấp giấy vào tay cậu ta một cái, nói: "Mày nhìn kỹ đi."

Bác Dương liền nhanh chóng lật xem, nhịn không được nói: "Lão tứ, mày đây là luẩn quẩn trong lòng hay sao, xách nhiều đề mục luận văn như vậy về. Là muốn đề nào cũng làm hay là tham khảo thôi? Nếu làm hết, vậy cái cơ thể nhỏ nhắn của mày…"

Thôi Nghĩa Xương cùng Nhan Duệ nghe thấy bọn họ đối thoại, cũng thò qua xem thử mấy đề tài luận văn.

Nhan Duệ nhìn về phía Nguyễn Tiêu, nói: "Đều liên quan đến giải trí hả?"

Nguyễn Tiêu gật gật đầu, cười hắc hắc: "Tao có người giúp đỡ."

Bác Dương nghe thấy, vội vàng truy vấn: "Ý gì?"

Nguyễn Tiêu sờ sờ cái mũi nói: "Khoảng thời gian trước không phải tao gặp một người bạn qua mạng sao? Nói chuyện với cậu ta rất ăn ý, sau đó thì quen biết anh của cậu ta. Anh cậu ta là ông chủ công ty, nói chuyện với tao vài lần thì nói muốn bồi dưỡng tao, rồi cho tao mấy đề luận văn này, nói là sau này cũng đừng đi làm thêm nữa, chờ đến kỳ nghỉ thì đến công ty thực tập. Nếu việc học hành của tao có thành tựu, tốt nghiệp rồi thì đi làm việc chuyện anh ấy……"

Nhan Duệ nghe, có phần lo lắng: "Người này đáng tin cậy sao?"

Nguyễn Tiêu rất chắc chắn mà nói: "Đáng tin lắm."

Thôi Nghĩa Xương rất cao hứng, nói: "Vậy đây là chuyện rất tốt đó. Mày có giúp đỡ rồi, sau này chăm chỉ học tập là được. Mỗi lần đi ra ngoài làm thêm, đầu óc mày có tốt đi chăng nữa cũng có ảnh hưởng đến học tập, còn hại thân mình. Mày còn trẻ, học thêm vài thứ chỉ có chỗ tốt."

Nguyễn Tiêu cũng nghĩ vậy.

Nhan Duệ tự hỏi một chút, lại hỏi: "Tiền lương thế nào, nói chuyện giữ lời không?"

Nguyễn Tiêu trả lời: "Ký hợp đồng rồi, điều khoản đều có thuyết minh, tiền lương không thấp."

Nhan Duệ yên tâm, nói: "Xem ra cũng đáng tin cậy, ký hợp đồng rồi thì tốt. Có cậu em trai anh ta trong đó, người ta làm ông chủ chắc cũng không đến mức cố ý làm cái gì"

Nguyễn Tiêu gật gật đầu.

Tổng thể mà nói, tập đoàn lớn như Tông gia là nơi mà sinh viên mới tốt nghiệp như bọn họ muốn chen vào nhất, trước mắt cậu có cơ hội này, đương nhiên là phải nắm chắc lấy.



Cậu đánh giá, lại qua không bao lâu cậu có thể bằng máu thịt sống lại, cũng không cần lại nóng vội không thôi vì công đức tín ngưỡng không ngừng nghỉ nữa. Sau này, rốt cuộc vẫn là cuộc sống làm người càng quan trọng hơn đối với cậu…… Cậu sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.

Mọi người một bên nói, một bên kề vai sát cánh đi ra ngoài.

Bác Dương cười hì hì, lấy ra một tấm danh thiếp cho mọi người xem: "Lão tứ của chúng ta có tiền đồ, sau này có người thu lưu, nhưng mà tao cũng không kém nha. Nhìn xem, ngày hôm qua thu được đó, mấy anh em cảm thấy thế nào?"

Nguyễn Tiêu nhận lấy trước, vừa thấy, kinh ngạc nói: "Danh thiếp của người đại diện?"

Thôi Nghĩa Xương cùng Nhan Duệ nghe thấy, cũng đều từng người tiếp nhận lại xem, xem xong đều rất kinh ngạc.

Bác Dương rất đắc ý, nói: "Hôm kia không phải chúng ta và ngành Máy Tính chơi bóng rổ sao, chúng ta đại thắng! Anh đây siêu cấp đẹp trai, vừa lúc người đại diện công ty giải trí ở đây, liếc mắt một cái liền nhìn trúng tao khuôn mặt anh tuấn vô cùng, khí chất tiêu sái vô cùng, nhét cho tao tấm danh thiếp này, còn nói muốn ký hợp đồng bảo tao làm nghệ sĩ, muốn cho tao đỏ tía, đẹp trai tràn thiên hạ, khắp nơi mê muội, hắc hắc hắc hắc……"

Nguyễn Tiêu: "……"

Nhan Duệ: "……"

Thôi Nghĩa Xương: "……"

Vẫn luôn đều biết Bác Dương tự luyến, nhưng là không nghĩ tới cậu ta có thể tự luyến đến vậy. Vẫn luôn cảm thấy cậu ta lảm nhảm, nhưng lúc cậu ta tự khen chính mình cũng có thể lảm nhảm đến vậy.

Nhan Duệ tâm tư tinh tế nhất, trước sau đánh giá tấm danh thiếp vài lần, mới nói: "Mày kiểm tra chưa? Tấm danh thiếp này là cái loại công ty gà rừng dẫn mối hay là người đại diện đàng hoàng vậy?"

Nụ cười của Bác Dương cứng đờ, nói: "Tao đương nhiên tra xét qua rồi!"

Nguyễn Tiêu nhìn ra gì đó, thò lại gần hỏi: "Vậy…?"

Thôi Nghĩa Xương không khỏi cười, nói: "Không phải thật sự là công ty gà rừng đó chứ?"

Bác Dương hừ hừ một tiếng, hàm hồ nói: "Không phải công ty lớn gì, tao cũng không chuẩn bị đi, nhưng tên này có thể thưởng thức sự đẹp trai của tao, cũng coi như anh ta thật tinh mắt……"

Lời này vừa ra, mọi người đều minh bạch, ồn ào cười ha hả.

Nhưng Nguyễn Tiêu cũng quan sát thấy, khi Bác Dương nhắc tới làm nghệ sĩ gì đó, đôi mắt hơi hơi tỏa sáng.

Cái này làm cậu không khỏi suy đoán, chẳng lẽ lão nhị thật sự muốn đi làm nghệ sĩ?

Cậu chưa nói ra miệng, chuẩn bị trước tiên thương lượng với tam ca cái đã, rồi tìm một cơ hội hỏi một chút lão nhị.

·

Đêm nay, Nguyễn Tiêu ngồi ở thư viện đến 10 giờ, tra tìm tư liệu đề mục mà cậu mới chọn.

Vào đêm rồi, cậu bảo Miêu Tiểu Hằng đi tuần phố, chính cậu lại đi một chỗ khác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.