Đôi trẻ vừa đi, Triệu Diệu Quang mới nghi hoặc nói: “Bố nghĩ cậu ấy có thể đối phó được với Tô Chí Bân kia không? Cậu Tô này theo đuổi Triệu Băng Linh lâu lắm rồi đấy”.
“Không biết nữa, nhưng trực giác mách bảo bố rằng cậu ấy làm được”.
Ông cụ gật gù nói.
Ông cũng không biết đồng ý hôn sư này có đúng hay không, nếu anh không đạt được yêu cầu của ông thì ông ngăn lại cũng chưa muộn.
Nhưng dựa vào lai lịch cùng tài y thuật xuất quỷ nhập thân của anh thì cũng đáng để ông cá cược một phen.
Phía bên kia, Tần Khải đi theo Triệu Băng Linh về tập đoàn Triệu Thị, trên đường đi, chẳng ai để ý đến ai.
Khi họ về đến công ty thì vừa hay đến giờ cơm trưa.
Giờ này hầu như tất cả nhân viên đều ở nhà ăn rồi.
Nhưng họ vừa vào trong sảnh thì đã thấy một người thanh niên cao lớn đẹp trai mặc vest có vẻ đã chờ ở đây rất lâu rồi.
Trông thấy Triệu Băng Linh, anh ta bước ra đón.
“Băng Linh, em ăn cơm chưa? Anh đã đặt bàn ở nhà hàng phía đối diện rồi, em thích ăn piza ở quán đố nhất, chúng ta đi đi…”
Anh đẹp trai trực tiếp phớt Tần Khải, sau đó không chút kiêng kỵ nhìn Triệu Băng Linh từ trên xuống dưới một lượt với đôi mắt sắp phun ra lửa.
Song Triệu Băng Linh chẳng thèm để mắt đến anh ta, mà chỉ vào Tần Khải ở phía sau.
“Chủ của chiếc xe ba bánh ấy đây, tôi dẫn đến cho anh rồi đấy, thích làm gì thì làm đi”.
Tô Chí Bân ngẩn ra, sau đó mới liếc nhìn sang Tần Khải.
“Anh đã hỏi nhân viên của công ty em rồi, họ bảo thằng này đỗ xe ở đây xong rồi tự nhận là chồng sắp cưới của em”.
Nghe thấy thế, Tần Khải méo miệng, bắt đầu thấy bực mình.
Xem ra tên này thích Triệu Băng Linh rồi.
Hừ hừ, xem ông trị mày đây!
“Khụ khụ, tôi xin đính chính, tôi không phải chồng sắp cưới mà là chồng chính thức của cô ấy rồi. Ông cụ Triệu cũng đã đồng ý, còn anh sau này hãy tránh xa Băng Linh ra”.
Tần Khải nói rồi còn sáp lại gần Triệu Băng Linh.
Các nhân viên của công ty đều liếc về phía này để hóng chuyện.
“Tên kia nằm mơ giữa ban ngày hay bị thần kinh thế nhỉ? Sao dám khiêu khích anh Tô như thế, chán sống rồi à?”
“Cái dạng này thì sao mà xứng đôi với sếp nhà mình được, anh Tô bỏ xa nó cả vài con phố ấy chứ”.
“Khoan, hình như là thật đấy, mọi người nhìn đi chủ tịch vừa công bố chuyện hôn lễ trên mạng này”.
Cả công ty đều bùng nổ.
Vì Triệu Băng Linh là người trong mộng của hầu hết đàn ông ở Trung Hải.
Một người luôn không thèm để mắt đến đàn ông như cô lại kết hôn một cách chớp nhoáng ư?
Đã thế còn lấy tên dở đời kia?
Sếp ơi, sao sếp lại dại dột thế?
Tô Chí Bân nhíu chặt hàng lông mày lại, cũng bán tín bán nghi lấy điện thoại ra. Một lát sau, mặt anh ta đã sa sầm.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Tần Khải như sắp phun ra lửa.
Anh ta đường đường là cậu chủ của nhà họ Tô, vừa có quyền vừa có tiền, đã thế còn trẻ trung tuấn tú.
Anh ta theo đuổi Triệu Băng Linh đã bao năm nay, nhưng chưa động được vào một ngón tay của cô.
Thế mà tên nhà quê này lại là chồng sắp cưới của cô ư?
Anh ta không cam tâm!
Còn Triệu Băng Linh thì càng điên tiết hơn, cô đã tức đến mức không nói được gì nữa.
Cô không biết tại sao ông mình lại vội vàng tung tin ra ngoài như thế.
Đương nhiên, cô cũng không biết một chuyện.
Đó là tuy ông cụ không tung tin thì hành động lôi lôi kéo kéo giữa cô và Tần Khải sáng nay cũng lan khắp nơi rồi.
Dù gì, cô cũng là một cô gái vừa xinh đẹp vừa giỏi giang.
Hiện tại, trên mạng đã hình thành một liên minh thất tình với số lượng thành viên đông đảo.
“Thế là thật rồi!”
Tô Chí Bân cắn răng rồi run lên.
Anh ta cứ tưởng là một tên nhân viên quèn nào đó của công ty khoá xe ba bánh vào con BMW của mình, vì thế mới muốn mượn cớ đó để tiến triển thêm với Triệu Băng Linh.
Ai dè, chủ nhân của chiếc xe ba bánh đó lại có hôn ước với cô.
Đừng nói là Tô Chí Bân, những người khác cũng không thể tin được.
“Trời ơi! Thì ra nữ thần trong lòng tôi lâu nay đã có hôn ước rồi, tôi thất tình rồi, hu hu”.
“Tôi không đồng ý, tên này không thể làm chồng sắp cưới của sếp được, ít thì sếp cũng phải lấy người như anh Tô chứ”.
Tần Khải cảm nhận được vô vàn ánh mắt như con sói đói đang nhìn mình.
Anh rùng mình một cái.
Phải công nhận là cảm giác này… cũng hay ra phết!
“Băng Linh, anh muốn nghe chính em nói, người này không phải chồng sắp cưới của em đúng không?”
Mãi sau, Tô Chí Bân mới hoàn hồn, sau đó chỉ vào mặt Tần Khải.
Những người khác cũng nhìn sang với vẻ chờ mong.
Họ muốn nghe đáp án chính xác từ phía Triệu Băng Linh.
Đương nhiên ai cũng mong đối tượng kết hôn của cô không phải Tần Khải.
Triệu Băng Linh nhíu mày, càng làm tôn nét lạnh lùng của cô lên.
Càng nhìn Tô Chí Bân, cô càng thấy ghét.
Sau cùng, cô nhìn sang Tần Khải rồi bình thản nói: “Anh ấy là chồng sắp cưới của tôi”.
Uỳnh!
Ngay sau đó, cả đại sảnh đều im phăng phắc.
Mọi người đều như hoá đá.
Tô Chí Bân há hốc miệng, người lảo đảo như sắp đứng không vững.
“Anh không tin, anh không tin thằng nhà quê này là chồng sắp cưới của em. Nó có điểm nào xứng với em chứ? Băng Linh, chuyện này là giả đúng không?”
Tô Chí Bân vẫn không dám tin hoặc là không muốn, anh ta căm ghét nhìn Tần Khải.
Lời nói của anh ta cũng là tiếng lòng của những người khác.
Tần Khải thấy hơi ngạc nhiên, sau đó khoanh tay cười nói: “Sao anh phiền phức thế, vợ tôi đã nói rõ rồi anh còn chưa hiểu à? Nếu bị điếc thì để tôi chữa cho, tôi không lấy tiền đâu”.
Thấy Tần Khải gọi mình là vợ, Triệu Băng Linh đen mặt, cảm thấy mình sắp bùng nổ rồi.
Cô thề là sẽ phải đánh Tần Khải một trận.
Nhưng bây giờ chưa phải lúc, lý trí mách bảo cô phải bình tĩnh, đừng để tên dở này chọc điên.
“Anh có biết tôi là ai không?”
Tô Chí Bân tím tái mặt mày nhìn Tần Khải.
Tần Khải chẹp miệng rồi nhởn nhơ nói: “Sao, không tán được vợ tôi nên định đi đường quyền với tôi à?”
Tô Chí Bân ngẩn ra, không ngờ Tần Khải cũng không đến nỗi ngu dốt.
Song, anh ta cố nhịn thêm chút nữa.
“Anh nhìn lại mình đi xem có điểm nào xứng với Băng Linh không? Nếu thức thời thì mau biến đi còn kịp”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]