*Dong tài: kẻ tài năng tầm thường
Quả nhiên.
Anh vừa tỏ ra yếu thế, chủ nhiệm Chung Đằng Quân hướng về phía Hồ Tiểu Chiêu lập tức tỏ vẻ khinh thường.
“Cô Vương nói không sai, quả nhiên là một tên chỉ biết múa mép khua môi, e rằng anh ta ngay cả chứng chỉ bác sĩ cũng không có”.
“Cũng không biết bà cụ từ đâu mời gã ngốc này đến, thật khiến người ta cười đến rụng răng”.
Vương Dao thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tần Khải thì nhếch miệng, cười châm biếm nhìn anh.
Tần Khải bình tĩnh đảo mắt nhìn qua tất cả mọi người, lắc đầu bất lực.
Hồ Tiểu Chiêu thấy hành động này của anh, nghĩ rằng anh đã nhận thua, không nhịn được bẻm mép nói một câu.
“Loại người giả danh lừa bịp như anh, tôi gặp nhiều rồi, nếu không muốn tự rước nhục vào mình, thì nhanh chóng cút đi”.
“Đúng vậy!”
Vương Dao cũng phụ hoa theo.
Tần Khải cười nhạt, từ đầu đến cuối, không nói một câu.
Hồ Tiểu Chiêu thấy anh không nói gì, còn cho rằng anh sợ, ánh mắt càng xem thường.
Anh ta dẫn theo bác sĩ trưởng khoa ở phía sau đi vào trong buồng bệnh.
“Tiểu Khải Khải, cháu đây là muốn gây sự à”.
Kỳ Mai Hoa vẻ mặt như nhìn thấu tất cả, ý vị thâm sâu.
Bà ấy hiểu rõ về thực lực của Tần Khải hơn ai hết, lại không ngờ Tần Khải lại cố ý tỏ ra yếu kém, đây không phải tính cách của anh.
Tần Khải gãi đầu, cười ha ha: “Bà Kỳ đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-than-y-xuong-nui/3075257/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.