Tần Khải liếc nhìn tay giám đốc một cái rồi nói tiếp: “Ông nội mày hồi còn ở phố, đừng bảo là Thập Tam Thiếu đến các người lớn trong các gia tộc lớn gặp ông cũng phải khúm núm, Đinh Kim Phú này còn chẳng đủ tư cách xách giày cho ông đây đâu”.
“Nực cười! Tiếp, diễn tiếp đi. Để tao xem mày có thể diễn được đến mức nào!”
Tay giám đốc phì cười nói.
Ông ta sống đến ngần này tuổi đầu rồi nhưng chưa từng thấy ai diễn dở như Tần Khải.
Coi như mở mang tầm mắt vậy.
Ông ta hoàn toàn coi Tần Khải như đang diễn hề, để xem anh có thể làm được đến đâu.
Ông ta không hề biết rằng mình đã trúng kế hoãn binh của anh.
Đương nhiên Tần Khải cũng không sợ mấy người này, anh chỉ lo nhỡ mình ra tay lại làm liên luỵ đến người vô tội nên mới trì hoãn thời gian.
Thôi đành đấu võ mồm với họ tạm vậy.
“Các người tưởng tôi sợ à? Tôi mà ra tay thì bệnh viện lại có thêm mấy bệnh nhân què chân gãy cẳng đấy. Giờ cũng tối rồi, lẽ nào lại bắt các bác sĩ phải tăng ca vì đám vô dụng các người, thế là phí tài nguyên đấy!”
Tần Khải khoanh tay trước ngực, nửa nằm trên ghế rồi khua môi múa mép.
“Ha ha ha, bốc phét giỏi đấy, làm ông mày cười đau cả ruột!”
Mọi người lại được tràng cười vỡ bụng, ai cũng ngửa cổ lên cười khà khà như Tần Khải đang kể chuyện tiếu lâm.
Duy chỉ có gia đình Triệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-than-y-xuong-nui/3075242/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.