“Anh Tôn, anh đây là…”. Gương mặt bị rượu bắn lên, Uông Hộ Ngưng lập tức ngây người.
Chẳng phải cũng chỉ là một kẻ quê mùa sao? Có cần phải phản ứng mạnh vậy không?
Nhưng lời còn chưa dứt thì đã bị âm thanh lạnh nhạt cắt ngang.
“Ồ, tôi nói Anh Tôn nào mà quen tai đến vậy, ra là tên nhóc này đây à. Chậc chậc… Sống cũng không tệ nhỉ, chẳng trách có thể bỏ tiền thuê người đến chỗ tôi gây rối”.
Tôn Tấn Khôn vẫn đang cầu nguyện, nhất định đừng để anh ta đụng vào Tang Môn Tinh đáng chết kia.
Nhưng đáng tiếc, giống như dạo này làm chuyện thất đức quá nhiều nên ngay cả Bồ Tát cũng không phù hộ cho anh ta.
Cửa phòng bao bỗng nhiên bị người ta đá một cước.
Tôn Tấn Khôn vừa nghe thấy âm thanh, vẻ mặt đã thay đổi, lại nhìn sang Tần Khải đang khoanh tay đứng ngay cửa.
Anh ta giống như nhìn thấy kẻ ác, vẻ mặt trông rất khó coi.
Anh ta cũng chẳng phải sợ Tần Khải, mà chỉ là từ lần trước sau khi quay về từ bệnh viện, anh ta đã bị ông già nhà mình hung hăng mắng một trận.
Từ đó đã thể, nếu gặp phải Tần Khải thì phải đi vòng, tránh tức giận.
Nhưng cứ sợ thứ gì thì lại gặp thứ đó.
Vẻ mặt Tôn Tấn Khôn u ám, chỉ hận muốn tát hai cái vào miệng mình, không có chuyện gì cứ đồng ý bậy với người ta thì thôi đây, bây giờ thì hay rồi, còn thỉnh cả vị đại Phật - Tần Khải này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-than-y-xuong-nui/2663432/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.