Nguồn: cucbotnho.home.blog Hàn Hữu Minh kéo Tô An đi tới đi lui trong căn phòng rộng rãi, vừa đi vừa quất mông Tô An, lạnh lùng lệnh: “Sủa! Sủa như một con cɦó ƈáϊ mau!” Tô An khóc lóc nhận hết đòn roi nhục nhã của kim chủ gây ra, còn phải uất ức học tiếng chó sủa: “Gâu… Hu hu… Ẳng ẳng…” Hàn Hữu Minh lớn tiếng nói: “Không được khóc.” Tô An khóc đến thở không ra hơi, cậu cố gắng kiềm nén tiếng khóc, lại nghẹn đến nấc cụt một cái: “Hu hu… Hức… Gâu… Hu hu…” Hàn Hữu Minh ngồi xổm xuống, sờ sờ gáy Tô An nói: “Cɦó ƈáϊ không nghe lời, chủ nhân muốn trừng phạt em.” Tô An rơi nước mắt lã chã mà vẫn ráng cọ cọ vào lòng bàn tay hắn: “Gâu…” Hàn Hữu Minh cầm hai cái kẹp ngực kẹp lên hai núʍ ѵú Tô An, sau đó lại đổ hơn nửa chai rượu vang vào mông Tô An, dùng nút chặn lại lỗ. Côи ŧɦịŧ dưới háng Hàn Hữu Minh đã cứng đến nỗi sắp nổ tung, giọng nói lại bình tĩnh như cũ: “Lần đầu tiên em làm cɦó ƈáϊ, cho nên chỉ đổ một chút cho em thôi. Ngoan ngoãn nghe lời, đi.” Hàn Hữu Minh kéo bé cɦó ƈáϊ trắng mịn đẹp đẽ đang rưng rưng của hắn đi vào thư phòng, sau đó cột dây xích vào góc bàn. Tô An như một chú vịt con ngồi bẹt ra kế bên bàn đọc sách, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị máy lạnh thổi đến run lẩy bẩy. Hàn Hữu Minh vô cảm mà tắt máy lạnh, bắt đầu làm việc của mình. Bên trong cái mông Tô An rót đầy rượu đỏ, kẹp núʍ ѵú còn đang nhẹ nhàng rung động. Cậu cực kỳ khó chịu, lại không dám đổi tư thế, lã chã nước mắt mà ngồi dưới đất, muốn khóc cũng không dám khóc. Một phút… Hai phút… Mười phút… Hai mươi phút… Công việc của Hàn Hữu Minh dường như làm mãi không xong, trong thân thể Tô An lại nổi lên một luồng du͙ƈ vọиɠ vô cùng xấu hổ. Cậu… Cậu muốn đi tiểu… Bàng quang căng lên đang râm ran đau đớn, bất kể điều chỉnh tư thế ra sao cũng không thể giảm bớt được. Tô An ngồi trên thảm sàn uốn tới ẹo lui, nước mắt từng giọt rơi lách tách xuống: “Hu hu…” Hàn Hữu Minh dừng công việc, cúi đầu nhìn cậu: “Không chịu nổi sao?” Tô An khóc lóc che bụng nhỏ: “Hu hu… Chủ nhân… Hu hu… Chủ nhân tôi muốn… Tôi muốn đi tiểu… Hu hu…” Hàn Hữu Minh hứng thú nâng cằm cậu lên: “Biết cɦó ƈáϊ đi tiểu như thế nào không?” Tô An khóc lóc lắc đầu: “Không… Không muốn… Hu hu…” Hàn Hữu Minh cười lạnh rút tay về, tàn nhẫn lấy một vòng khóa ƈôи ŧɦịŧ trong ngăn kéo ra: “Cɦó ƈáϊ không muốn đi tiểu, vậy chủ nhân giúp em khóa lại có được hay không?” Tô An sợ đến sắp không khống chế được nướƈ ŧıểυ, vội vã khóc lóc nằm úp sấp: “Tôi muốn tiểu… Hu hu… Cɦó ƈáϊ muốn tiểu…” Cậu bắt chước như một chú chó thật sự mà nhấc lên một chân, kịch liệt xấu hổ khiến cơn buồn tiểu làm thân thể nổi dậy kɦoáı ƈảʍ và tê dại. Hàn Hữu Minh nhẹ nhàng vỗ mông cậu một cái. Truy cập fanpage https://facebook.com/TruyenDKM để tham gia các event hấp dẫn. Tô An lập tức không nhịn được nữa, nướƈ ŧıểυ tí tách tí tách chảy ra. Tiếng nước chảy cùng tiếng khóc thất thanh đan xen vào nhau, lòng tự tôn rốt cuộc đã biến mất khỏi linh hồn của cậu, triệt để tan thành mây khói dưới thân Hàn Hữu Minh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]