Vài con không tìm được kí chủ, từ khe đá nhanh chóng bò qua, một cái tiếp một cái gập ghềnh trắc trở lặp lại câu nói của Lâm Phùng, âm thanh nam nữ già trẻ đều có.
"Cho nên nói, anh đang cùng thần tiên nói chuyện yêu đương..."
"Đang cùng thần tiên nói chuyện yêu đương..."
"Nói chuyện yêu đương..."
"Yêu đương..."
"Yêu..."
Cái từ khiến lòng người giật nảy bị lập lại năm lần, vừa ngẩng đầu nhìn Lâm Phùng mỉm cười, khuôn mặt Tô Cùng trong nháy mắt đỏ như lửa thiêu, cúi đầu nỗ lực ngăn lại mấy kẻ phụ hoạ: "Các ngươi chớ học anh ấy nói chuyện."
"Các ngươi chớ học anh ấy nói chuyện..."
"Học anh ấy nói chuyện..."
"Nói chuyện..."
"Nói..."
Tô Cùng không dám nói tiếp nữa...
Lâm Phùng ôn nhu ngạc nhiên cười, nhìn tất cả phát sinh trước mắt.
Chờ nhóm kẻ phụ hoạ bò đi, Lâm Phùng mới mở miệng, hỏi vấn đề làm hắn xoắn xuýt một đêm: "Em còn chưa nói cho ạm...Em trước đây đã biết anh là vì cái gì?"
Tô Cùng trầm mặc, Lâm Phùng tiến lên một bước, cùng hắn càng gần hơn chút, nhỏ giọng suy đoán nói: "Chẳng lẽ, em hạ phàm là vì anh?"
Ngoài dự đoán của mọi người, Tô Cùng hơi gật đầu, như đứa nhỏ làm hỏng việc, nắm dây kéo áo khoác hoang mang lo lắng, ngữ điệu như văn nhuế, nhưng ở trong tai Lâm Phùng, từng chữ như sấm bên tai: "Là vì anh...trước khi hạ phàm, em đã xem qua mạng của anh."
Tô Cùng hít một hơi thật sâu tiếp tục nói: "Anh sinh trong gia đình thương nhân, tuổi thơ phú quý, sau này gia cảnh sa sút, tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-than-tien-he-liet/189111/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.