Tô Cùng bao bọc chăn, rất có kỹ xảo mà ngồi ở trên cái ghế ba chân.
"Cậu tên là gì?" Lâm Phùng hỏi.
Tô Cùng đàng hoàng nói: "Tôi tên Tô Cùng."
Lâm Phùng thuận miệng hỏi: "Viết thế nào? Vương thêm kinh quỳnh vẫn là bầu trời?"
Tô Cùng tươi sáng nở nụ cười: "Cũng không phải, là khốn cùng chán nản nghèo khổ."
"..." Lâm Phùng yên lặng hít sâu.
Tên này ai đặt cho vậy? Não tàn sao? (Ngừ ta là thần thánh đó anh:]])
Tô Cùng ngại ngùng cúi thấp đầu: "Danh tự này là tôi tự đặt cho mình, bởi vì tôi cảm thấy rất giống hoàn cảnh."
"..." Lâm Phùng thống khổ nhìn hắn.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
"Là trợ lý của tôi, cậu ngồi đi." Lâm Phùng thấy Tô Cùng bao bọc chăn không tiện hành động, vội vội vàng đứng dậy đi mở cửa.
Trợ lý tiểu Trương mang theo mấy cái túi mua sắm đứng ở cửa, cung kính nói: "Lâm tổng, mua xong."
"Đưa cho tôi." Lâm Phùng tiếp nhận túi mua sắm, đưa cho Tô Cùng, "Cũng không biết có vừa người không, cậu giữ hết đi."
Hai năm không mặc quần mới, Tô Cùng đôi mắt sáng lấp lánh, như đứa trẻ mở quà, từ trong túi xách ra một cái quần da lòe lòe sáng chói bó sát người, trên mông còn có một cái dây kéo điều dựng thẳng...
Lâm Phùng nhất thời cảm giác mình như một tên biến thái, liếc tiểu Trương một cái, cấp tốc hỏi: "Tôi cũng không bảo cậu mua loại này."
Tiểu Trương tỉnh táo đứng ở một bên: "Xin lỗi, Lâm tổng, còn có kiểu khác."
... Nhầm rồi, mình còn tưởng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-than-tien-he-liet/189100/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.