Đêm đó, Trương Cẩn Ngôn bị lòng đố kị ngập trời của Trương Dư Xuyên dằn vặt đến trời lờ mờ sáng mới ngủ thiếp đi.
Nói là ngủ thiếp đi, không bằng nói là bị làm hôn mê...
Khốc liệt đến không cách nào dùng lời nói miêu tả.
Vì vậy Trương Cẩn Ngôn ngày thứ hai tỉnh lại, đã là buổi trưa.
Hắn lắc đầu, mơ mơ màng màng lấy cánh tay chống đỡ lấy nửa người trên ngồi dậy, cứ như vậy hơi động, eo nhất thời đau nhức như bị tàu hỏa ép qua!
"Tê ——" Trương Cẩn Ngôn thân thể cứng đờ, không dám động.
"Em tỉnh rồi." Một đôi tay từ phía sau vòng qua ôm tới, tiếp theo chính là cái ôm ấm áp cùng một nụ hôn rơi vào trên lỗ tai, âm thanh thanh lãnh của Trương Dư Xuyên từ bên tai truyền đến.
"Ừm..." Nhớ tới đêm hôm qua điên cuồng, Trương Cẩn Ngôn hai gò má nóng lên, không dám quay đầu lại nhìn hắn, một thoại hoa thoại nói, "Anh chừng nào thì tỉnh?"
Trương Dư Xuyên lấy môi chà xát cổ của hắn, âm thanh có một chút uể oải, mà càng nhiều hơn chính là ôn nhu: "Anh một đêm không ngủ."
Bị tươi sống làm vựng Trương Cẩn Ngôn:...
Đây là cái nghịch thiên thể lực a!
"Anh luôn luôn đọc giấc mộng của em, " Trương Dư Xuyên nắm cằm của hắn làm cho hắn đem mặt hướng về mình, ngón tay ở trên mặt êm ái lướt qua, tròng mắt đen kịt nổi lên ý cười sâu sắc, "Em mơ thấy anh."
Trương Cẩn Ngôn nỗ lực nhớ lại một chút, thế nhưng mộng cảnh rời ra phá nát, chỉ có thể mơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-than-tien-he-liet/1462650/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.