Lúc Lâm Lạc Tiếu tỉnh dậy trời đã sáng. Ngoại trừ việc đầu vô cùng đau, cổ hơi rát cũng không cảm thấy có bất thường nào. Đến y phục trên người cũng hoàn toàn khô ráo, quả là thần kỳ. Nàng vừa tỉnh táo một chút liền quay sang chỗ Lam Dạ Quân, thấy hắn nàng liền giật mình, nhìn hắn hoàn toàn tỉnh táo, vầng mắt hơi thâm quầng.. chẳng lẽ hắn cả đêm không ngủ.
- Hoàng thượng!
Vừa nghe nàng gọi, hắn hơi ngây người.
- Ngươi tỉnh rồi sao?
Hắn nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ hằng ngày.
- Nô tài đã tỉnh, hôm....hôm qua hoàng thượng mất ngủ sao?
Nàng nhìn hắn đầy lo lắng.
- Chỉ là suy nghĩ một số chuyện, hôm qua ngươi sốt, giờ cảm thấy thế nào?
Hắn ôn nhu hỏi nàng.
- Nô tài vẫn tốt!
Nàng cố gắng bày ra giọng điệu khỏe khoắn ý chỉ mình không có việc gì hết.
- Tiểu Lạc tử! Trẫm hỏi ngươi..ngươi có...
Hắn chưa hết câu bỗng nhiên nghe tiếng người gọi phía trên.
- Hoàng thượng... có phải người dưới đó không? Nô tài là tiểu Phúc tử đây!
Lam Dạ Quân chưa kịp đáp lại Lâm Lạc Tiếu đã vô vàng hô lớn.
- CHÚNG TA Ở ĐÂY!PHÚC CÔNG CÔNG MAU CỨU NGƯỜI A!!!!
Một lúc sau, Lam Dạ Quân và Lâm Lạc Tiếu đã an toàn được kéo lên. Mọi người thấy hoàng thượng bình an liền thở phào nhẹ nhõm.
Ai ai cũng vui vẻ chỉ có một người đang nhíu mày suy nghĩ, mọi cảm xúc đan xen trong tâm trí hắn.
" Hôm qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thai-giam-nguoi-dam-pham-thuong/2520144/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.