Sau khi hắn rời đi nàng vẫn chưa hết hoảng hốt.
" Hắn nhận ra nàng sao?"
" Hắn biết nàng nói dối sao?"
" Nàng tiêu rồi.. tiêu rồi"
Bao nhiêu câu hỏi hiện lên trong đầu nàng.Nàng thầm cầu phúc cho mình trong lòng, cầu mong mình vẫn an toàn. Tuy nhiên mấy ngày sau đó cũng không có chuyện gì đặc biệt xảy ra. Nàng cũng ít chạm mặt hắn, có lẽ vì công việc của nàng và tiểu Lâm tử chỉ là dọn dẹp ngoài cung, ít lui tới tẩm điện chính.
Đêm nay là đêm trăng thanh gió mát, thế nhưng nàng lại cảm thấy có dự cảm không lành.
- Tiểu Lạc tử, ngươi mau cầm nến chuẩn bị đi thắp đèn ở các con đường trong Càn Thanh cung a~~
Nàng vừa mới bước vô cửa, tiểu Lâm tử đã cầm nến đưa cho nàng.
- Cái gì? Từ khi nào chúng ta phải làm công việc chết tiệt này?
Nàng trừng mắt nhìn hắn.
- Là Trác công công sai bảo, ngài ấy nói chúng ta đã quen đường ở Càn Thanh cung nên phải làm thềm phần việc này.
Tiểu Lâm tử nhỏ giọng giải thích.
- Ta không làm, không làm!! Ta còn chưa ăn cơm tối, hết sức rồi... hay là.. ngươi làm hộ phần ta, coi như trả ơn cứu mạng lúc trước!!
Nàng mỉm cười gian xảo nhìn hắn.
- Tiểu Lạc tử, cầu xin ngươi giúp ta, ta vốn sợ bóng tối, thắp sáng hết mấy con đường ở Càn Thanh cung chắc sợ đến nỗi tè ra quần mất!
Hắn nhìn nàng đầy đáng thương.
-Thôi thôi được rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thai-giam-nguoi-dam-pham-thuong/2520138/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.