Lâm Lạc Tiếu ở kinh thành đã hơn một tuần, về cơ bản nàng vẫn làm ăn thuận lợi. Một tuần trôi qua, sòng bạc, xem tướng số, diễn xiếc... không việc gì là nàng không làm. Hôm nay tính toán mở một sạp bán tranh, đang yên đang lành lại có một đám lưu manh tới chặn sạp.
- Xú nha đầu! Ngươi nộp tiền bảo kê chưa?
Tên cầm đầu mặt mày dữ tợn hỏi nàng.
Xú cái đầu ngươi, cả nhà ngươi mới là xú nha đầu.
Nàng tức giận trong lòng thầm mắng, thế nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười.
- Đại hiệp a, ta là người mới còn chưa biết luật, mong người chỉ giáo a!
- Xem như nha đầu ngươi thức thời, lão tử nói cho ngươi biết, muốn làm ăn thuận lợi ở đây phải nộp ngân lượng cho lão tử, đất ở đây đều là do lão tử cai quản bảo kê, ngươi hiểu rồi chứ?
Vừa nói hắn vừa lấy khăn chùi cây đao cầm trên tay.
Lâm Lạc Tiếu thấy một màn như vậy tuy không quá sợ hãi nhưng nhìn cây đao to lớn kia vẫn có chút lạnh người.
- Đại hiệp, cho ta hỏi phí bảo kê là bao nhiêu để tiểu nữ nộp cho ngài.
Thôi vậy, nàng đành hi sinh chút tiền để làm ăn thuận lợi, không nên đắc tội với đám người này.
Vừa nghe nàng hỏi, hắn liền giơ năm ngón tay. Thấy vậy nàng thầm cảm ơn ông trời.
- A thì ra là năm lượng, ta nộp cho ngài!
Nàng hớn hở cầm tiền đưa ra.
- Ngươi coi chúng ta là ăn xin sao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thai-giam-nguoi-dam-pham-thuong/2520134/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.