Trương Diên Lạc nhìn thấy phản ứng của Hàn Doanh, bật cười, rất nhanh lại chuyển giọng nghiêm túc: “Sau này sẽ không để ngươi chịu khổ nữa.”
“Điện hạ...” nên như vậy a, nàng nát mông một lần là đủ rồi.
Trương Diên Lạc không biết suy nghĩ trong lòng nàng, chỉ nghe nàng nhẹ nhàng gọi “điện hạ”, lập tức lòng mềm nhũn, lấy tay áo lau đi nước mắt trên mặt nàng, động tác dịu dàng đến chính hắn cũng không phát hiện ra.
Hàn Doanh nằm trên giường buồn chán, gần chục ngày nay không vận động, đến khi ăn cũng nằm, chẳng khác gì một con lợn, thân hình vốn đã tròn trịa nay lại càng tròn hơn.
Cố Mạc Nhiên vừa bước vào đã thấy nàng ủ rũ, cười hỏi: “Doanh Doanh, sao mặt mày ủ ê vậy?”
Mỗi ngày, ngoài Yên Nhi bận rộn bỏ chút thời gian đến giúp nàng thay thuốc, chưa nói được mấy câu đã vội vàng rời đi, nói là sợ nương nương không thấy. Thỉ chỉ còn có một người tương đối rảnh rỗi, thường xuyên tìm nàng nói chuyện. Mỗi lần đến đều ngồi liền hai ba canh giờ. Nàng không biết hóa ra làm ngự y lại rảnh rỗi như vậy!
Cố ngự y này, khuôn mặt, giọng nói, ngay cả cách nói chuyện và biểu cảm đều giống y Cố Mạc Nhiên nàng gặp ở kiếp trước, khiến nàng mỗi lần nhìn thấy đều không vui, nhớ đến nàng đã yêu hắn nhiều thế nào, nhớ đến hắn đã phản bội nàng ra sao. Tự nhiên thái độ của nàng cũng không tốt, mỗi lần gặp đều cau có, chỉ thiếu nước đuổi người.
Thế nhưng người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thai-giam-bon-co-nuong-thich-nguoi/1916913/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.