Sau đó xảy ra những chuyện gì, Hàn Doanh đều không biết, Xuân Nhi cùng Tống đại phu kia rời đi khi nào, nàng cũng không biết. Nàng vẫn luôn đứng sau lưng Liễu phi nương nương, mải miết nhớ lại khuôn mặt xinh đẹp của tiểu thái giám, nụ cười gian manh xảo quyệt của hắn khi đấu khẩu với nàng, hạ độc dược nàng, nụ cười đắc ý khi thắng nàng. Lại nhìn dáng vẻ tứ hoàng tử cười ngây ngô, tay chân liên tục khua khoắng không yên, giống như một đứa trẻ hiếu động...
Trong lúc thẫn thờ nàng nghe nương nương nhà nàng nói: “Ngươi lui ra ngoài trước đi.” Liền đáp một tiếng “Vâng.” Rồi lui ra, chờ ở ngoài cửa.
Ngẩng đầu nhìn trời xanh, tưởng tượng một đám mây là tiểu thái giám, một đám mây là tứ hoàng tử, hai đám mây bị gió thổi từ từ đến gần rồi hòa vào nhau, theo đó, nàng cũng đem hai dáng vẻ bất đồng của bọn họ lồng vào một...
Hàn Doanh thở dài, chui vô một góc khuất, ngồi xổm, vẽ vòng tròn, miệng lẩm bẩm: “Không được rồi, làm sao có thể a, hoàng tử điện hạ ngây thơ trong trắng của ta, tại sao lại biến thành tên thái giám mặt dày vô sỉ đó vậy chứ!!!”
“Méo!” Tiếng kêu thảm thiết của Tiểu Hổ đột nhiên vang lên làm Hàn Doanh giật nảy mình, nãy giờ Tiểu Hổ vẫn nằm ở trên tay nàng ngủ ngon lành, hèn chi thấy tay nằng nặng, tê tê. Chắc tại nàng ngồi nên làm nó khó chịu tỉnh giấc, mới thét lên thảm thương như vậy. Nàng nghĩ, nàng mang Tiểu Hổ đi, người kia sẽ rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thai-giam-bon-co-nuong-thich-nguoi/1916907/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.