Người kia vô cùng ngạc nhiên: “Ngươi biết ta sao?”
Hàn Doanh đột nhiên cảm thấy tức giận, không trả lời, còn hỏi ngược lại: “Huynh... cũng xuyên tới đây sao?”
Cố Mạc Nhiên đương nhiên không hiểu, hỏi lại: “Xuyên là cái gì? Chúng ta từng gặp qua sao?”
“Huynh là không hiểu hay là giả vờ không hiểu đây hả?” Hàn Doanh nói mà không kịp suy nghĩ, giọng cũng hơi lớn khiến những người khác chú ý, nhất thời xấu hổ, mím môi.
“Ngươi nói gì ta một chút cũng không hiểu! Ngươi phải chăng nhận nhầm người đi?” Cố Mạc Nhiên cũng không có tức giận, biểu tình từ đầu đến cuối đều là ngơ ngác, thiếu điều đưa tay gãi đầu, cuối cùng vẫn vì hình tượng mà kìm nén!!!
Hàn Doanh sắc mặt vẫn trắng bệch nhưng đã bình tĩnh trở lại, nàng cẩn thận quan sát biểu cảm của người kia, trông không giống như đang giả vờ, vậy chỉ là người giống người thôi sao. Nhưng quả thật quá giống đi, đến tên cũng là một... Hàn Doanh nghĩ một chút, nói một câu: “Who are you?” vừa nói vừa quan sát kĩ vẻ mặt của đối phương.
Cố Mạc Nhiên cau mày, nghĩ hồi lâu vẫn không hiểu nàng ta nói cái gì, thần sắc mông lung: “Ngươi nói cái gì ‘hu’ cái gì ‘du’?”
Hàn Doanh cụp mắt, dấu đi làn sóng cảm xúc dưới đáy mắt. Không phải hắn ta, nàng nên vui hay nên buồn đây, nói không thất vọng e là tự mình dối mình.
“Thực xin lỗi, ta đúng là nhận nhầm rồi.”
Cố Mạc Nhiên cười cười: “Không sao, có điều ta cũng rất muốn gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thai-giam-bon-co-nuong-thich-nguoi/1916905/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.