Chương trước
Chương sau
Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.

***

Chương 72: Thị trấn Sa Khâu

"Hả?" Phía đông vừa lúc là vị trí cửa sổ bên ghế lái, Thẩm Tu Trạch khó hiểu nhìn vẻ mặt vội vàng của Lâm An.

"Qua bên kia." Lâm An nhẹ nhàng túm lấy tay áo của hắn, không chớp mắt nhìn chằm chằm về phía bên kia.

Thẩm Tu Trạch cho xe chạy qua một bên rồi dừng lại, những người khác thấy xe dừng lại, cũng đồng loạt dừng theo.

Từ Phóng hạ cửa sổ xe xuống hỏi: "Lão đại, làm sao vậy?"

Thẩm Tu Trạch không trả lời, mà chỉ nhìn Lâm An: "Bên kia làm sao?"

Lâm An ngửi thấy mùi thơm kia, cậu không thể dùng lời nào để miêu tả được, cho dù bây giờ cậu có thể chống cự lại sự cám dỗ của máu thịt con người, nhưng mùi thơm mà cậu đã lâu không ngửi thấy này thật sự không thể cưỡng lại nổi, thậm chí cơn đói đã lâu cũng bị dẫn ra.

"Nơi đó có thiên thạch, chính là khối thiên thạch màu đỏ mà tôi đã từng ăn qua, mùi thơm giống y như đúc." Lâm An nuốt nước miếng, khát vọng nhìn về phía đông.

Thẩm Tu Trạch không nghĩ tới nhanh như vậy đã phát hiện ra thiên thạch, hắn xuống xe đi về phía chiếc xe của Lục Ly, còn chưa đợi đối phương hỏi vì sao đã dừng xe thì hắn đã trực tiếp nói: "Phía đông là nơi nào?"

Cố ý dừng xe chỉ vì muốn biết phía đông là nơi nào? Lục Ly không hiểu, nhưng vẫn trả lời: "Cách đây khoảng 80km là thị trấn Sa Khâu mà tôi đã kể với cậu đó, còn nữa....."

Thẩm Tu Trạch biết chuyện thiên thạch rơi xuống, trước đó hắn đã cảm thấy tang thi ở đây mạnh một cách bất thường, dù sao thì thành Sơ Hi cũng có hơn 1 triệu dân, sau khi mạt thế tới thì tang thi nhiều đếm không hết, con người cũng chỉ có thể cố gắng mà sống sót, nhưng phần lớn đều là tang thi bình thường, những người bình thường không có dị năng chỉ cần chú ý một chút cũng có thể tự mình giết chết được một con.

Mà rõ ràng dân số ở đây ít hơn nhiều so với thành Sơ Hi, nhưng tang thi lại rất mạnh, thậm chí chỉ số IQ còn cao hơn nhiều, hắn đoán có thể có liên quan tới thiên thạch hay không.

"Cậu muốn đi thị trấn Sa Khâu? Tốt nhất là từ bỏ đi, bây giờ nơi đó không phải là khu vực mà chúng ta có thể đi vào đâu." Lục Ly lạnh nhạt nói.

Thị trấn Sa Khâu có một khối năng lượng, là thứ mà Mắt Sa Mạc đang rất cần, một số đội ngũ có thực lực tốt đều muốn có được khối năng lượng đó, nhưng không có đội nào đi vào thị trấn mà còn sống trở về cả, trong số những người vào đó có một người chú rất tốt với Lục Ly, cho nên sau đó anh cũng đi vào thị trấn Sa Khâu, muốn tìm xem đối phương có còn sống hay không, nhưng ngay cả trung tâm thị trấn anh còn chưa đi tới, đã chật vật chạy ra ngoài.

Sau đó, không còn ai đi đến đó nữa.

Thẩm Tu Trạch biết nơi đó rất nguy hiểm, nhưng hắn nhất định phải đi, thiên thạch đỏ là hy vọng của nhân loại, dù có tốn bao nhiêu công sức đi nữa hắn cũng phải mang nó về thành Bạch Trạch.

Hơn nữa, Lâm An có thể cũng cần những thiên thạch đó.

Bây giờ chưa phải là thời cơ tốt, chỉ có thể chờ trở về lại bàn bạc sau, ít nhất phải làm chuẩn bị thật kỹ.

"Tiếp tục đi thôi."

Thẩm Tu Trạch trở lại xe, nhìn vào đôi mắt trông mong của Lâm An, hắn nhẹ nhàng an ủi nói: "Hôm nay chúng ta không đi được, nơi có thiên thạch là thị trấn Sa Khâu, Lục Ly nói nơi đó rất nguy hiểm, chúng ta cần phải chuẩn bị thật tốt mới có thể vào đó được."

Tuy Lâm An rất muốn, cảm giác đói bụng do mùi thơm dẫn ra cũng rất khó chịu. Nhưng cậu đã từng là một con tang thi bị đói tận mấy tháng, ý chí vô cùng kiên cường, cậu nghe vậy thì ngoan ngoãn gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Xe lại tiếp tục đi về phía trước, nhanh chóng chạy về phía bên kia, Lâm An yên lặng quay đầu ngắm phong cảnh, chỉ là lúc này tâm tư của cậu hiển nhiên không còn ở cảnh sắc bên ngoài nữa.

Họ xuất phát lúc 9 giờ sáng và trở về trước buổi cơm chiều.

Tang thi ở thị trấn nhỏ này không nhiều lắm, mà không hiểu vì sao, mỗi một con tang thi lần này đều mỏng manh hơn trước, đánh vài cái đã chết sạch, điều này khiến cho Lục Ly vốn dĩ muốn khoe khoang cảm thấy rất khó chịu.

Nhiệm vụ của bọn họ đã hoàn thành xuất sắc, thuận lợi đưa được máy móc trở về Mắt Sa Mạc, Lục Ly nhận được phần thưởng cũng chia một nửa cho đám người Thẩm Tu Trạch.

Phần thưởng của nhiệm vụ đều là vật tư sinh hoạt cùng với vũ khí, Thẩm Tu Trạch không đi lấy phần thưởng, sau khi trở về hắn nói muốn đi thị trấn Sa Khâu.

Nhìn ánh mắt kiên định của đối phương, Lục Ly biết Thẩm Tu Trạch là nghiêm túc.

"Vì sao nhất định phải đi tới đó? Muốn chết hả?" Lục Ly nói chuyện rất khó nghe, nhưng trải nghiệm khi tới thị trấn Sa Khâu lần đó vẫn khiến anh còn sợ hãi, tang thi như thủy triều đi về phía anh, rõ ràng anh đã là dị năng giả cấp S, ở Mắt Sa Mạc đã là dị năng giả đứng đầu, nhưng những tang thi đó lại cứ đánh mãi không chết, cho dù lực công kích của sấm sét có mạnh cỡ nào, thì khi đối mặt với nhiều tang thi như vậy cũng không có cách nào cả.

Nơi này không có đồng đội của anh, Lục Ly nhíu mày, vẻ mặt rất nặng nề: "Ở thị trấn Sa Khâu tôi còn thấy một số thứ, tôi chưa nói với bất cứ ai, một khi chuyện này bị lộ ra, sẽ gây ra khủng hoảng rất nghiêm trọng."

Mấy người Lâm An ở trong lều trại đều nhìn qua, Thẩm Tu Trạch rất ít khi thấy vẻ mặt nghiêm túc như vậy của anh, hắn lập tức hỏi: "Cậu nhìn thấy gì?"

Lục Ly nhắm mắt: "Là tang thi, không giống với tang thi mà chúng ta thường gặp, ngay cả ngoại hình của con người cũng không có, nhìn vô cùng ghê tởm, nhưng thực lực lại mạnh hơn tang thi bình thường rất nhiều, tôi chỉ mới thấy được hai con, hai con này lại mạnh ngang ngửa với dị năng giả cấp S."

Trong thị trấn Sa Khâu chắc chắn không chỉ có mỗi hai con này, nếu mỗi một con đều có sức mạnh ngang với dị năng giả cấp S, vậy nhân loại hoàn toàn không có đường sống nữa, nếu không phải những con tang thi mạnh mẽ đó chỉ rúc đầu rụt cổ ở thị trấn Sa Khâu không ra ngoài, thì Mắt Sa Mạc sớm đã không còn tồn tại nữa rồi.

Anh là người duy nhất còn sống mà ra khỏi thị trấn Sa Khâu, cũng là người duy nhất biết được sự tồn tại của tang thi đó, anh không muốn Thẩm Tu Trạch chết vô ích, cho nên mới nói chuyện này với đối phương.

Thẩm Tu Trạch: "......"

Lâm An: "....."

Những người khác: "......."

Ô Đóa chớp mắt: "À, anh nói những con tang thi đó trông như thế nào ạ, là giống như một đống thịt màu đỏ nhão nhoét như bùn? Hay là mỗi một bộ phận trên cơ thể nó được cường hóa lên, giống như tay chân có thể dài ra ấy? Cả người mọc đầy mắt? Hay là có dị năng giống như con người?"

Giọng điệu của cô bé bình tĩnh như thể đã tập mãi thành quen.

Lục Ly:?

Vẻ mặt của anh lúc này khó mà diễn tả được, bây giờ anh mới phát hiện Thẩm Tu Trạch và đồng đội của hắn sau khi nghe thấy tin tức này lại chẳng có phản ứng gì, hơn nữa làm sao họ biết được hai con tang thi này đều là một đống thịt nát màu đỏ?

Từ Phóng sờ đầu trọc của mình, vẻ mặt tang thương thở dài: "Anh Lục, chúng tôi là từ thành Sơ Hi tới đây đó, dân cư của thành Sơ Hi phải hơn triệu, tôi ước tính cũng phải hơn 80% trong số đó đều trở thành tang thi, anh có thể tưởng tượng được khắp nơi trên đường lớn đều là xác chết không? Mấy loại tang thi đặc thù mà anh nói, chúng tôi thấy quá nhiều rồi."

Những người khác đều gật đầu đồng ý.

Lục Ly: ".....Các cậu vất vả rồi."

"Không giống nhau." Lâm An vốn đang trồng nấm trong góc tường đột nhiên mở miệng nói: "Tang thi đặc thù ở thành Sơ Hi và tang thi bình thường ở đây, thực lực tương đương nhau."

Dù trước kia Lâm An vẫn còn chưa tỉnh táo, nhưng những việc đã xảy ra cậu đều nhớ rõ. Ở thành Sơ Hi, hai người Từ Phóng và Âu Dương Đông hợp lực lại với nhau mới có thể miễn cưỡng giết chết được một con tang thi đặc thù, mà tối hôm qua, hai người bọn họ vẫn giống như cũ, cùng nhau giết chết một con tang thi, mà trên đoạn đường này Từ Phóng và Âu Dương Đông còn luôn rèn luyện dị năng, họ đã mạnh hơn trước rất nhiều rồi, cho nên dựa theo thực lực mà nói, tang thi bình thường ở Mắt Sa Mạc còn mạnh hơn tang thi đặc thù ở thành Sơ Hi.

Vậy nên, tang thi đặc thù ở thị trấn Sa Khâu chắc chắn sẽ mạnh hơn những tang thi mà bọn họ đã gặp trước đó.

Mấy người còn lại đều nghĩ tới vấn đề này, sau đó đều im lặng.

"Tôi cảm thấy, tang thi ở đây mạnh như vậy là do khối thiên thạch ở thị trấn Sa Khâu kia, thiên thạch hấp dẫn tang thi, cường hóa sức mạnh của chúng, nếu chúng ta lấy khối thiên thạch đó đi, sẽ trở thành bia ngắm của tất cả tang thi ở đó." Lâm An cúi đầu, ngón tay móc móc góc áo của mình, nghiêm túc phân tích.

Quả thật, đến lúc đó cầm được thiên thạch rồi, những tang thi ở đó chắc chắn đều sẽ đuổi theo bọn họ, dù bọn họ có chạy tới nơi nào cũng sẽ bị chúng đuổi theo tới đó.

Đây thật sự là một vấn đề.

Thẩm Tu Trạch gõ gõ ngón tay, hỏi Lục Ly: "Thị trấn Sa Khâu có khoảng bao nhiêu tang thi."

Lục Ly đang nhìn Lâm An, đây vẫn là lần đầu tiên anh nghe thấy đối phương nói chuyện, giọng nói trong trẻo quả thật là của một cậu thanh niên, nhưng đến bây giờ anh vẫn chưa thấy rõ được diện mạo của đối phương, anh đang cố gắng muốn từ đỉnh đầu để nhìn rõ khuôn mặt cậu, thì nghe thấy Thẩm Tu Trạch hỏi chuyện.

Lúc này anh mới dời tầm mắt: "Không biết nữa, chắc cũng phải mấy chục nghìn, lúc đầu tang thi cũng không có mạnh như vậy, các cậu nói tang thi mạnh lên là do thiên thạch hả? Là thiên thạch của trận mưa sao băng kia sao? Thiên thạch còn hấp dẫn tang thi nữa hả?"

Mấy chục nghìn, Âu Dương Đông cảm thấy da đầu tê rần, bọn họ chỉ có mấy người, phải đối phó với mấy chục nghìn con tang thi quả thật là một chuyện không thể được đâu.

Lâm An: "Để tôi đi vào đó lấy thiên thạch, tôi có thể tìm được thiên thạch ở đâu mà không kinh động tới đám tang thi đó."

Nói đúng ra, bây giờ cậu vẫn là tang thi, đi vào thị trấn Sa Khâu sẽ không khiến cho những tang thi khác chú ý, hơn nữa có thể thông qua khứu giác nhanh chóng tìm được vị trí của thiên thạch,

"Vậy sau đó thì sao? Đến khi em lấy được thiên thạch rồi, những tang thi đó vẫn sẽ đuổi theo em." Thẩm Tu Trạch không đồng ý với đề nghị này.

"Tôi sẽ chạy xe để trốn, chỉ cần cách tang thi quá 80km, thì chúng nó sẽ không ngửi thấy được mùi của thiên thạch nữa." Cậu cách thị trấn khoảng 80km mới có thể ngửi thấy được mùi của thiên thạch, khứu giác của những con tang thi khác chắc cũng cỡ như thế.

Lục Ly: "Xin lỗi cho cắt ngang một chút, vì sao cậu ta đi vào sẽ không kinh động tới tang thi, không phải cậu ta là dị năng giả hệ thủy sao?"

Câu hỏi của Lục Ly bị mọi người phớt lờ, không ai trả lời câu hỏi của anh cả.

Ô Đóa do dự nhìn về phía bà mình, từ sau khi tiến vào sa mạc, phần lớn thời gian bà Ô đều rất im lặng, cứ ngơ ngác ngồi một mình, mọi thứ xung quanh dường như không có quan hệ gì với bà cả, Ô Đóa rất lo cho bà, cô bé rất muốn 24h một ngày đều có thể nhìn chằm chằm bà mình.

Trạng thái như thế này của bà Ô không thể đi tới thị trấn Sa Khâu, nhưng bây giờ có thể mang được thiên thạch an toàn ra ngoài cũng chỉ có mỗi cô bé.

Chỉ cần bỏ thiên thạch vào trong không gian, tang thi sẽ không ngửi thấy mùi nữa.

Đây là phương pháp an toàn nhất.

Cùng bà ở lại Mắt Sa Mạc, hay để bà một mình ở đây, còn mình đi giúp mọi người lấy thiên thạch?

Cô bé nhìn bà mình vẫn đang im lặng, Ô Đóa rất do dự, chỉ là cô bé nhanh chóng ra quyết định: "Em đi cùng anh Tiểu An, anh ấy phụ trách lấy thiên thạch ra, sau đó em sẽ cất thiên thạch vào trong không gian, như vậy tang thi sẽ không ngửi thấy mùi gì nữa, cũng sẽ không đuổi theo chúng ta."

Ánh mắt Từ Phóng sáng lên: "Đúng vậy, bỏ thiên thạch vào trong không gian, đây là một biện pháp rất tốt."

Lục Ly vẫn còn bám riết không tha mà hỏi: "Muốn mang đồ vật ra khỏi thị trấn Sa Khâu, dị năng giả cấp A căn bản không thể làm được, vì sao các cậu lại chắc chắn cậu ta có thể thành công chứ?"

Thẩm Tu Trạch nhìn về phía Ô Đóa: "Vậy bà của em thì phải làm sao?"

Ô Đóa cắn môi nói: "Nơi này rất an toàn, hơn nữa em nghe nói ở đây có thể tuyên bố nhiệm vụ, em tìm người giúp em chăm sóc bà."

Vấn đề khó nhất đã được giải quyết, nhưng trong đó vẫn còn rất nhiều thứ họ cần phải cân nhắc kỹ lưỡng, giống như Ô Đóa phải ở chỗ nào mới có thể bảo đảm an toàn, Lâm An lấy được thiên thạch thì làm sao để giao cho Ô Đóa, lỡ như gặp phải tang thi đặc thù thì phải đối phó như thế nào, mỗi một vấn đề đều phải cẩn thận xem xét.

Lục Ly nhìn bọn họ thảo luận sôi nổi, hoàn toàn làm lơ đến sự tồn tại của anh, anh đứng dậy đi về phía giữa lều.

Anh ta rất cao, đứng ở giữa liền thu hút được chú ý của mọi người.

"Tôi cung cấp cho các cậu nhiều tin tức như vậy, thế mà các cậu xem tôi như không tồn tại?" Lục Ly rất không vui, đôi mắt màu xám khói mang theo chút bất mãn.

Thân phận của Lâm An không thể để người khác biết, bọn họ không thể xác định được, khi đối phương biết Lâm An là một tang thi thì sẽ làm ra chuyện gì, nhưng chuyện có liên quan tới thiên thạch thì vẫn có thể nói một chút.

Thẩm Tu Trạch nói ra suy đoán về thiên thạch cho Lục Ly nghe, quả nhiên chuyện này đối với anh ta mà nói thật sự là một tin tức chấn động.

Lục Ly khiếp sợ: "Cậu nói, thiên thạch có thể khiến tang thi trở lại thành con người hả!"

Thẩm Tu Trạch: "..... Tôi không có nói như vậy, tôi chỉ nói thiên thạch đối với con người và tang thi đều có tác dụng nâng cao sức mạnh, hiện tại không có đủ hàng mẫu và số liệu để xem xét, nên không thể xác định được có thể khiến tang thi trở lại thành người hay không."

"Cho nên, cậu muốn đi tới thị trấn Sa Khâu để lấy thiên thạch về nghiên cứu?" Lục Ly cúi đầu suy nghĩ, một lát sau hắn đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Tôi cũng muốn đi, mặc kệ có thể sử dụng hay không, chỉ cần có một chút hy vọng đều phải thử xem, tôi không muốn phải sống trong cảnh ăn bữa nay lo bữa mai nữa, với lại, nguồn năng lượng bên trong thị trấn Sa Khâu rất quan trọng, sau khi đi vào có khi lại mang được nguồn năng lượng đó ra ngoài."

Lục Ly đã quyết tâm muốn làm việc gì, thì nhất định sẽ cố gắng làm được tốt nhất, nếu không anh cũng sẽ không để chuyện đánh không thắng Thẩm Tu Trạch ở trong lòng mãi như thế.

Sau đó không đợi Thẩm Tu Trạch từ chối, anh liền lập tức rời đi, nói là muốn điều phối nhân thủ cùng với vũ khí.

Cứ như vậy mấy người Thẩm Tu Trạch lại tiếp tục bàn bạc, mô phỏng các tình huống bất ngờ có thể xảy ra trên bản đồ thị trấn Sa Khâu, sáng sớm ngày thứ ba, họ chuẩn bị xuất phát.

Bọn họ giao bà Ô và Tiểu Phúc cho người quen của Lục Ly, mà Lục Ly cũng đã chuẩn bị đầy đủ hết cả.

Lục Ly mang theo mấy chục người, phần lớn đều là những người không đi vào thị trấn Sa Khâu, chỉ ở bên ngoài chờ đợi tiếp ứng.

Dường như mấy ngày này bệnh của bà Ô lại nặng hơn, bà ít khi tỉnh táo, và hầu như không nói chuyện, cho tới tận bây giờ, bà cũng chỉ ngơ ngác đứng ở đó.

Ô Đóa đứng bên cạnh nói chuyện với bà, mặc dù có thể là bà không nghe được, nhưng cô bé vẫn một câu một câu dặn dò.

Tiểu Phúc thấy mọi người lại muốn đi ra ngoài, nó vui vẻ vẫy vẫy đuôi, nhưng khi thấy dây dắt nó bị đưa cho người khác, cái đuôi đang vẫy điên cuồng chậm rãi ngừng lại, nó nghiêng đầu nhìn Lâm An.

Lâm An chịu không nỗi vẻ mặt này của nó nhất, chỉ có thể tránh đi tầm mắt của Tiểu Phúc: "Tiểu Phúc nghe lời nha, chúng ta sẽ nhanh chóng về thôi."

Lúc Tiểu Phúc nhìn thấy Lâm An xoay người ngồi lên xe, rốt cuộc nó cũng ý thức được mình bị bỏ rơi, lập tức muốn đuổi theo.

Nhưng dây dắt đã cản trở bước chân của nó, Tiểu Phúc ra sức chạy về phía trước, khi chiếc xe bắt đầu nổ máy, nó vẫn còn ở đó đào ra một cái hố ở trên cát.

"Gâu!" Tiểu Phúc dùng sức sủa về chiếc xe, nhưng chiếc xe chở chủ nhân vẫn phóng đi.

"Được rồi, chúng ta về thôi, chủ nhân của mày sẽ còn quay lại mà." Người đàn ông đang dắt Tiểu Phúc thấy nó vẫn đứng đó mong ngóng, đành phải ôm nó trở về, Tiểu Phúc không ngừng giãy giụa, nhưng người đàn ông ôm nó vừa cao lại khỏe, nó căn bản trốn không thoát.

"Gâu!"

Chủ nhân!

Bà Ô cũng nhìn chiếc xe đi xa, chỉ là vẻ mặt của bà không có biến hóa gì, chờ đến khi bác gái bên cạnh đỡ bà, lúc này bà mới theo lực đạo của đối phương xoay người rời đi, không có quay đầu lại một lần nào.

Một trăm km cũng không tính là xa, bọn họ nhanh chóng chạy tới nơi cách thị trấn Sa Khâu không xa.

Khoảng cách với thị trấn nhỏ đó chỉ còn một km, đi tiếp nữa thì tang thi sẽ ngửi được mùi của bọn họ, Lục Ly ra hiệu cho mọi người dừng xe, sau đó mọi người đều xuống xe.

Thiếu niên mắt mèo trước đó vẫn luôn đi theo phía sau Lục Ly cũng ở đây, hắn cầm thứ gì đó phun lên người của đồng đội.

Từ Phóng rất tò mò thứ đó là gì, nhưng còn chưa đến gần đã ngửi thấy một mùi hôi khó ngửi: "Ọe ~ Đây là thứ gì vậy? Hôi quá! Ọe ~"

Thiếu niên mắt mèo nhìn hắn một cái, sau đó lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai phun thứ tanh tưởi đó về phía Từ Phóng: "Là chất lỏng chiết xuất từ chồn hôi, dùng để che đi mùi trên người của chúng ta."

"Cái này hôi quá rồi đó." Từ Phóng không kịp chuẩn bị gì đã bị phun khắp đầu và mặt, hắn lập tức kinh hãi lùi lại, nhưng mùi hôi thối này đã bám chặt vào trên người hắn.

"Ọe ~ tôi bẩn quá ~ " Từ Phóng tức giận hét lên.

"Đừng có hét, gọi tang thi tới đây thì làm sao hả? Hôi một chút với bị tang thi gặm một cái thì cái nào tốt hơn?" Thiếu niên mắt mèo trợn mắt, đồng đội của hắn đều đã phun xong, đều bày ra dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc đứng ở kia, sau đó cậu ta cầm cái bình hôi thối này đi về phía mấy người Thẩm Tu Trạch.

Ô Đóa, Từ Phóng, và Âu Dương Đông không nhịn được mà lùi về sau mấy bước.

Chỉ là bọn họ cũng biết thứ này có lợi cho kế hoạch, cho nên cuối cùng vẫn chịu đựng mùi hôi thối này để thiếu niên mắt mèo phun lên khắp người.

Thẩm Tu Trạch và Lục Ly không cảm thấy gì, dù sao thì bọn họ cũng là nhà thám hiểm, ở hoang dã gặp phải động vật và thực vật hôi thối rất nhiều, một chút mùi hôi này bọn họ vẫn có thể chịu được.

Cuối cùng chỉ còn lại một mình Lâm An, lúc Lạc Viễn lấy cái bình có mùi hôi kia ra thì cậu đã lập tức trốn về trong xe rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.