Giáo sư Lâm chậm rãi đi tới, tầm mắt ông vẫn luôn dừng lại trên người Lâm An, ông nghĩ có lẽ mình nhìn nhầm rồi, bởi vì cái người không rõ có phải là tang thi hay không kia vẫn luôn rất yên lặng đứng phía sau Thẩm Tu Trạch, không có nhào lên để cắn xé, cũng không có tấn công bất luận người nào.
Mang theo lòng tràn đầy nghi ngờ, giáo sư Lâm đi tới bên cạnh Thẩm Tu Trạch, lại phát hiện những người khác đều là một bộ rất quen thuộc, ngay cả Ô Sương Tuyết đều không có một chút kỳ lạ nào, ông lập tức ý thức được người giống tang thi này đi chung với nhóm bọn họ.
" Cậu ấy là tang thi sao?" Giáo sư Lâm khó hiểu hỏi.
Lúc này mọi người đều đang đứng xung quanh Thẩm Tu Trạch, dò hỏi sao hắn lại tới đây, hoàn toàn quên mất Lâm An cũng đi theo phía sau.
Mỗi lần ra ngoài, Lâm An đều giống như một cây nấm nhỏ mọc trên người Thẩm Tu Trạch, yên lặng, vô cùng ngoan ngoãn, mọi người đều tập mãi thành quen, kết quả hiện tại bị người khác nhìn thấy.
Vì trước đó cố gắng chiến đấu quá sức, nên lúc này Ô Sương Tuyết có chút thoát lực, thấy ông bạn già hỏi, bà chỉ có thể giải thích: "Cậu ấy là tang thi, nhưng mà chắc ông cũng nhìn thấy nhỉ, cậu ấy không giống với tang thi bình thường, sẽ không tấn công người khác."
Từ Phóng và Âu Dương Đông điên cuồng chớp mắt ra hiệu, bọn họ quên mất ở chỗ này còn có giáo sư Lâm, hiện tại chạy trốn còn kịp nữa không?
" Vì sao cậu ấy không tấn công người khác? Là vì biến dị sao? Suốt chặng đường này mọi người đều mang theo cậu ấy à? Vậy cậu ấy ăn cái gì? Cậu ấy là người nhà của ai sao?" Giáo sư Lâm có rất nhiều vấn đề, đây là lần đầu tiên ông gặp được một con tang thi không tấn công người khác như vậy.
Lâm An cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của đối phương, cậu rúc cả người lại, muốn dùng thân thể Thẩm Tu Trạch để che chính mình, cậu không rõ vì sao giáo sư Lâm vẫn đi tới trước một bước, để cậu lại lần nữa xuất hiện trong tầm nhìn của ông.
Những người khác ở đây dù có nhìn cậu, thì Lâm An cũng không làm ra phản ứng lớn như vậy, bởi vì trước đó bọn họ đã đồng hành một đường, có thói quen.
Nhưng bây giờ lại có một người xa lạ cậu chưa từng gặp qua, cứ nhìn chằm chằm vào cậu, dù cậu cúi đầu vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt của người kia. Lông mi Lâm An khẽ run, ngay sau đó mắt kính của giáo sư Lâm xuất hiện một tầng hơi nước, ngăn cản ánh mắt của ông.
"Hả? Sao tự nhiên tôi không nhìn thấy rõ mọi thứ rồi?"
Khóe miệng Thẩm Tu Trạch hơi nhếch lên, xem ra Lâm An có thần trí lại, lúc bị người khác nhìn chằm chằm thì đã biết ngăn cản đối phương, không cho người đó nhìn cậu, không giống với bộ dáng tay chân luống cuống tìm nơi trốn tránh như trước, đúng thật là có tiến bộ rất lớn.
Ô Đóa giúp giáo sư Lâm lau khô mắt kính, còn bà Ô thì lại giải thích cho ông nghe về sự bất thường của Lâm An.
Hiện tại, người dân của thành Cơ Giới đều đã được dời đi rồi, ngoại trừ Phố trung tâm, bên trong thành Cơ Giới còn đang xây dựng thêm một nơi khác nữa, vì để đề phòng có tình huống ngoài ý muốn nào đó phát sinh, nên mới thành lập căn cứ an toàn thứ hai, toàn bộ căn cứ như một cái chén úp ngược, bốn phía và cả trên đỉnh đều bị phong bế, nhưng mà bây giờ vẫn chưa xây xong, bên trong chưa có cái gì cả.
Giáo sư Lâm vừa nghe Ô Sương Tuyết giải thích, vừa mang theo bọn họ đi về phía căn cứ an toàn. Ông cảm thấy rất hứng thú với sự biến hóa của Lâm An, nhưng vì ông chỉ biết nghiên cứu về máy móc, đối với những lĩnh vực khác thì lại dốt đặc cán mai, sau khi nghe xong cũng chỉ muốn biết những loại tang thi khác có thể biến thành như vậy hay không.
Sau khi nhận được đáp án phủ định, rõ ràng là ông có chút thất vọng.
Giữa căn cứ tập trung rất nhiều người, đều là những người sống sót còn lại của thành Cơ Giới, so với dân số đông đúc của thành Sơ Hi, thì người ở thành Cơ Giới có vẻ ít hơn rất nhiều.
Những người sống sót đều ngồi ở chỗ này, xung quanh chỉ có ánh đèn cùng với người máy, bị phong bế bên trên và cả bốn phía, làm cho căn cứ này giống như một cái ngục giam, chỉ cảm thấy áp lực đến tuyệt vọng.
Ai có thể nghĩ tới tang thi lại ngóc đầu trở lại, hơn nữa còn lợi hại như vậy, những người sống sót đều vô cùng hoảng sợ, căn bản không biết nên làm cái gì bây giờ.
Lúc đang chạy trốn, rất nhiều người đều thấy những người máy đó đều đánh không lại những con tang thi ấy, như vậy có lẽ bây giờ những con tang thi ấy đang muốn tới đây phải không, vậy nơi này có còn an toàn nữa không?
Giáo sư Lâm mang theo đám người Thẩm Tu Trạch đi vào căn cứ an toàn, lúc những người sống sót nhìn thấy giáo sư Lâm, trong mắt của họ lập tức hiện lên vui sướng cùng hy vọng.
Giáo sư ở đây, vậy có phải là những con tang thi đó đã bị giết sạch sẽ rồi không.
Rất nhiều người muốn tiến lên, bọn họ vội vàng muốn một đáp án, để có thể an ủi nội tâm nôn nóng cùng bất an của họ.
Nhưng xung quanh giáo sư Lâm lại có một nhóm người khiến bọn họ phải lui bước, trước không nói đến diện mạo xa lạ của những người này, bọn họ không hề quen biết, chỉ khí tràng thôi đã có thể nghiền áp tất cả mọi người ở đây.
Nửa năm qua nhóm người Thẩm Tu Trạch đã giết vô số tang thi, trên người họ đều mang theo chút mùi máu cùng với khí lạnh thấu xương, làm cho rất nhiều người biết khó mà lui, ngay cả Ô Đóa nhỏ tuổi nhất, cũng mang theo sự bình tĩnh cùng cảnh giác khác hẳn với những đứa nhỏ cùng lứa.
Đối với bọn họ thì đã thành thói quen, người ở thành Sơ Hi phần lớn đều giống như vậy, nhưng ở thành Cơ Giới, trong mắt những người hoàn toàn chưa từng giết qua tang thi, thì bọn họ là những người không dễ chọc chút nào.
Hơn nữa, Thẩm Tu Trạch có một khuôn mặt trời sinh khinh thường người khác, Từ Phóng thì có diện mạo giống như một tên côn đồ, cùng Âu Dương Đông với hình thể to lớn mập mạp, một nhóm người giống như những tên sát nhân đứng xung quanh giáo sư Lâm, khiến cho người dân ở đây căn bản không dám tiến tới.
" Lâm, giáo sư Lâm, những con tang thi đó chết hết rồi sao?" Một người sống sót đứng cách thật xa nhỏ giọng hỏi.
Khuôn mặt giáo sư Lâm nghiêm túc nói: "Đã chết hết rồi, là do bọn họ giết những con tang thi đó."
Giáo sư Lâm là cố ý, ông muốn những người khác đều biết đến sức mạnh cường đại của dị năng giả, chẳng qua ông không biết phải nói cho mọi người hiểu rõ như thế nào, cho nên chỉ nói được một câu như vậy.
Người sống sót nhìn những người hung ác này, nở nụ cười với bọn họ, nhưng nhóm người Từ Phóng không quan tâm.
Mấy người được bảo vệ nhiều như vậy còn không cảm thấy vui vẻ, cả ngày còn muốn nhân quyền, muốn quyền riêng tư gì đó, sao mấy người không đi hỏi tang thi muốn nhân quyền đi? Bọn họ đối mặt với một đám người không biết đủ như vậy, sao có thể cười nổi, không đánh mấy người đó một trận là đã tốt lắm rồi.
Một người sống sót khác mặt đầy nước mắt, vừa rồi chồng của cô bị tang thi ăn mất, đã chết rồi, hiện tại ngay cả xác cũng không biết ở nơi nào. Lúc này thần trí của cô đã rối loạn, cô vọt tới trước mặt giáo sư Lâm: "Giáo sư Lâm, vì sao đột nhiên lại có tang thi chứ, không phải mỗi ngày đều có người máy đi tuần tra hay sao? Vì sao không có ai phát hiện ra những con tang thi đó chứ?"
Trong giọng nói còn giấu chút trách móc cùng chất vấn.
Lâm Hoài nhìn cô vài lần, ông nhớ rõ tên của mỗi người, trước đó cũng phát hiện được thi thể của chồng đối phương ở Phố trung tâm, hiện tại thi thế đã bị người máy mang ra ngoài thành thiêu hủy rồi, đối với viêc này ông cũng không biết phải làm gì, dù sao trước đó đúng thật là do ông không phát hiện ra được tang thi ở dưới cống thoát nước.
"Xin lỗi." Ông chỉ có thể trả lời như vậy.
" Nhiều người máy tuần tra như vậy, vì sao vẫn còn có tang thi chứ, những người máy đó không phải rất lợi hại sao? Vì sao ngay cả tang thi cũng đánh không lại, rốt cuộc ông đang làm cái gì vậy hả?" Người phụ nữ này lặp lại những câu nói ấy không ngừng, bạn đời chết đi khiến cô đau khổ muốn chết, chỉ có thể phát tiết nỗi đau cực hạn này ra.
Giáo sư Lâm thở dài: "Xin lỗi, là lỗi của tôi."
Âu Dương Đông biết cảm giác mất đi người thân đau khổ đến cỡ nào, hắn đối với việc này có thể đồng cảm được vì hắn cũng đã từng trải qua, nhưng nhìn giáo sư Lâm đã hơn 70 tuổi, tóc đã bạc cả đầu không ngừng nói xin lỗi, trong lòng hắn lập tức sinh ra một chút bực bội, hắn hỏi người phụ nữ: "Vì sao cô không bảo vệ tốt chồng của cô?"
Người phụ nữ ngẩn ra, cô vô thức trả lời: "Chúng tôi đánh không lại tang thi, lúc chúng xông lên, chồng của tôi bị té, kết quả....."
Cô nức nở không nói thêm được, người bên cạnh cũng an ủi vỗ vỗ bả vai của cô.
" Lúc anh ta ngã thì cô ở đâu? Vì sao không quay lại cứu anh ta, lúc ấy tấn công các người chủ yếu đều là tang thi bình thường, chúng nó hành động rất chậm chạp, chỉ cần bị giữ chặt là có thể giành ra được chút thời gian cho chồng của cô rồi." Âu Dương Đông lạnh lùng hỏi. Ngày thường hắn hay cười tủm tỉm, khuôn mặt béo tròn nhìn vô cùng dễ gần, nhưng khi hắn bày ra biểu tình lạnh nhạt, thì lại vô cùng có khí thế mạnh mẽ,
" Tôi.... đó là tang thi á, những con tang thi ấy đều không còn lý trí gì nữa, chúng gặp người liền cắn, sao chúng tôi có thể đánh thắng được chứ, người máy bên cạnh chúng tôi cũng đều hỏng cả, không ai tới cứu chúng tôi hết."
" Lúc ấy, trên mặt đất của Phố trung tâm đều là vũ khí, người máy hỏng, cưa điện, súng ống, tùy tiện nhặt một thứ cũng có thể chống lại tang thi rồi, cô chỉ nghĩ đổ lỗi cho giáo sư Lâm, nhưng cô có nghĩ tới là lúc đó, người cách gần chồng cô nhất chính là cô không, chỉ cần cô ngăn cản một chút thôi, thì anh ta đã có thể sống sót rồi, đó là người thân của cô, ngay cả dũng khí bảo vệ đối phương mà cô cũng không có sao?"
Âu Dương Đông biết hắn có chút hung hăng, nhưng mà hắn khó chịu, rõ ràng có cơ hội, chỉ cần kéo chút thời gian là có thể cứu được vài người rồi. Bản thân hắn không có cơ hội này, nhưng người ở thành Cơ Giới rõ ràng có, nhưng cảnh tượng lúc ấy mà hắn thấy được lại là mọi người vừa thấy tang thi đều lập tức rối loạn lên, chỉ lo tự mình tìm chỗ trốn, vậy mà bây giờ còn tới chất vấn giáo sư Lâm, ông ấy cũng không phải thần, sao có thể quan tâm từng người ở đây được chứ.
Người phụ nữ thở hổn hển, sau một lúc lâu mới nói: "Lúc ấy quá hỗn loạn, tôi không thể chú ý tới những người khác được."
Ô Đóa đứng bên cạnh tiếp lời: "Dưới tình huống hỗn loạn như vậy mà cô còn có thể thấy được chồng của mình ngã, sau đó bị tang thi tấn công, vậy thì lúc đó chắc chắn cô đứng cách chú ấy không xa, lúc chú ấy ngã cô không nghĩ tới việc trở lại cứu chú ấy sao?"
Lần này rốt cuộc người phụ nữ không còn lời nào để nói nữa, đúng thật là cô không có ý thức quay trở lại cứu người, lúc chồng cô ngã xuống, trong đầu của cô đều là suy nghĩ người máy ở nơi nào, căn bản không nghĩ tới chuyện tự bản thân chạy tới cứu.
Một người sống sót đứng bên cạnh xem toàn bộ quá trình, cố gắng nói lý lẽ: "Bình thường đều là người máy bảo hộ chúng tôi, hiện tại bỗng dưng thành Cơ Giới lại xuất hiện nhiều tang thi như vậy, chẳng lẽ không phải do người máy làm việc không chu toàn sao? Rốt cuộc các người là ai, trước đó tôi chưa từng gặp qua các người, vì sao lại có thể hung hăng với một người phụ nữ đã mất đi chồng mình như vậy chứ, cô ấy cũng đâu muốn chuyện này xảy ra đâu."
Từ Phóng vẫy vẫy tay, chém gió: "Ồ, chúng tôi đến từ thành Sơ Hi, muốn mời giáo sư Lâm trở về để giúp đỡ, các người yên tâm đi, sau này người máy sẽ không để xảy ra chuyện như vậy nữa, bởi vì giáo sư Lâm muốn mang theo người máy đi cùng chúng tôi, kiến tạo nên một thành phố mới, các người tự giải quyết cho tốt đi."
Những người sống sót khác đang yên lặng lập tức rối loạn, bọn họ hoảng loạn xông lên dò hỏi rốt cuộc chuyện này là như thế nào.
Giáo sư Lâm như suy nghĩ gì đó mà nhìn vào mắt Từ Phóng, đối với chất vấn của mọi người khẽ nói: "Đúng thật là tôi chuẩn bị đi tới thành Sơ Hi nhìn thử xem."
Ông thật sự muốn đi, bởi vì ông can thiệp quá nhiều, nên những người ở thành Cơ Giới đối mặt với tang thi không có ý thức phản kháng lại chúng, cũng không sử dụng dị năng. Ông muốn biết tình huống ở thành Sơ Hi là như thế nào, trước đó có nghe nhóm Từ Phóng nói tang thi ở thành Sơ Hi rất nhiều, chỉ dựa vào dị năng giả thôi thì không giết hết được, hiện tại chỉ có thể rời khỏi thành Sơ Hi một lần nữa thành lập một thành phố mới.
Người nơi này đã không còn cần ông nữa, ông nghiên cứu chế tạo người máy là để phục vụ con người tốt hơn, có lẽ bây giờ thành Sơ Hi càng cần người máy hơn. "Nhưng ông đi rồi thì chúng tôi phải làm sao bây giờ? Nếu tang thi lại tới nữa thì sao?"
"Người máy thì sao? Ông muốn mang người máy đi hết luôn sao?"
"Không được, tôi không đồng ý, người máy đi rồi thì chúng tôi còn sống thế nào được nữa?"
" Không được, ông không thể đi."
Mọi người mồm năm miệng mười mà hỏi, phản đối, nhưng giáo sư Lâm lại rất bình tĩnh, bản thân ông không phải là một người sẽ chịu ảnh hưởng bởi người khác, nội tâm của ông rất cứng cỏi và mạnh mẽ, tuy ông không giỏi biểu đạt ra ngoài, cũng không biết quản lý, nhưng việc ông đã quyết định thì sẽ không thay đổi.
"Từ lúc bắt đầu tôi đã làm sai rồi, dùng người máy để giết tang thi nhìn thì rất tốt, nhưng lại làm mọi người mất đi tâm tính cũng không còn ý thức rèn luyện dị năng, trước khi đi tôi sẽ kiểm tra cống thoát nước toàn thành phố một lần nữa, bảo đảm sự việc giống như hôm nay sẽ không diễn ra nữa, sau đó mọi người tự chọn ra một người quản lý, xác định những điều lệ, chế độ thật tốt, những việc còn lại thì tự mọi người sắp xếp.". ngôn tình tổng tài
Từ Phóng không nghĩ tới hắn chỉ nói chơi thôi, vậy mà thật sự khiến giáo sư Lâm động tâm tư, nhưng mà vậy cũng tốt, một ông cụ bảy tám chục tuổi không nên có trách nhiệm và nghĩa vụ bảo vệ những người này, được người khác bảo vệ mà còn không biết đủ, hắn đã thấy chướng mắt lâu rồi.
Những người sống sót càng nói càng kích động, thậm chí có người còn tiến lên muốn giữ chặt giáo sư Lâm.
Bởi vì bọn họ đứng rất gần giáo sư Lâm, có quá nhiều người vây lại, cũng tương đương với việc vây cả nhóm người Lâm An vào bên trong.
Nhóc tang thi sợ xã hội đứng sau lưng Thẩm Tu Trạch run lẩy bẩy, cho dù sự chú ý của mọi người không phải ở trên người cậu, nhưng cậu vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Một bức tường nước không hề báo trước xuất hiện từ trên mặt đất dựng thẳng lên trời, ngăn cách nhóm người giáo sư Lâm cùng những người sống sót ra.
" Đây là gì?"
"Cái gì thế này? Cái này là ai làm ra vậy?"
Những người sống sót này bị nước đột nhiên xuất hiện làm cho hoảng sợ, bọn họ trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một màn trước mặt, trong số bọn họ cũng có dị năng giả hệ thủy, nhưng chỉ có thể phát ra vài giọt nước nhỏ, căn bản không thể làm được tới loại trình độ này.
Giáo sư Lâm quay đầu lại nhìn về phía mấy người Từ Phóng, rõ ràng lốc xoáy trước đó cùng với tường nước bây giờ đều là cùng một người làm ra, nhưng ông còn chưa biết rốt cuộc là do ai làm.
Ô Sương Tuyết chỉ vào Lâm An: "Cậu ấy không thích bị người khác vây xem, nhưng mà nước hôm nay đã rất dịu dàng rồi, nếu là ngày thường, cậu ấy đã sử dụng lốc xoáy đem tất cả những người ở đây cho lên trời hết."
Bây giờ tang thi đã lợi hại đến như vậy rồi sao?
Hôm nay là lần đầu tiên ông nhìn thấy tang thi đặc thù, còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh từ sức mạnh cường đại của chúng, thì lại biết thêm còn có tang thi sẽ không làm hại con người, thậm chí tang thi này còn có tính tình, thành Cơ Giới quả thật đã bị phong bế rồi.
Những người sống sót vừa rồi còn cãi cọ ầm ĩ giờ lại bị dọa sợ, trong số bọn họ có không ít dị năng giả, nhưng không có ai có uy lực như vậy, chỉ có thể đứng đó mà nhìn bức tường nước ngăn cách bọn họ với giáo sư, căn bản không dám đi tới trước.
Không bị những tầm mắt đó quấy nhiễu nữa, rốt cuộc Lâm An cũng thả lỏng hơn nhiều, dù cậu vẫn không dám bước ra, nhưng đã không còn run nữa.
Từ Phóng giơ ngón tay cái lên với Lâm An: "Anh An, anh thật lợi hại, chỉ một bức tường nước thôi đã dọa bọn họ lùi lại rồi." Tuy rằng hắn biết là do Lâm An sợ con người mới như vậy, nhưng mà hiệu quả thật sự rất tốt.
Âu Dương Đông nhìn những bóng người mơ hồ bên ngoài tường nước, dù không thấy rõ khuôn mặt của bọn họ, nhưng hắn lại có thể tưởng tượng ra được sắc mặt kinh ngạc sợ hãi của bọn họ: "Các người biết không? Ở thành Sơ Hi, mỗi lần đi ra ngoài tìm kiếm vật tư, đều sẽ có người chết, chỉ cần ra bên ngoài đứng một vài phút, là đã bị tang thi bao vây rồi, từ sáng sớm giết tới tối mịt, cũng giết không hết tang thi. Chúng tôi không có giáo sư Lâm, không có người máy giúp đỡ, chỉ có thể dựa vào chính mình. Các người rất may mắn, ở thời kỳ đầu mạt thế đã được xử lý sạch sẽ tang thi, nhưng giáo sư Lâm không phải cha mẹ các người, không nhất thiết phải quản lý các người cả đời."
Những người sống sót không dám phản bác chút nào, dù có suy nghĩ của chính mình nhưng cũng không dám đứng trước mặt nhóm người Từ Phóng nói ra, bọn họ biết những người này rất mạnh, dù sao tang thi khủng bố như vậy mà họ đều có thể giết chết, dù có giết thêm vài người nữa cũng dễ như trở bàn tay, tất nhiên không ai nghĩ tới làm người dẫn đầu.
Nửa năm này, giáo sư Lâm cũng biết cách quản lý của mình có vấn đề, dù sao thì trước kia ông cũng chỉ biết làm nghiên cứu khoa học, bây giờ đột nhiên phải quản lý một thành thị có đầy rẫy vết thương cùng rất nhiều vấn đề, ông cũng chỉ có thể giải quyết theo phương thức máy móc, không phải ông không nghĩ giao cho người có năng lực hơn để quản lý, nhưng lại không có một ai chịu tiếp nhận, hơn nữa, những người máy này đều do ông nghiên cứu ra, cho nên việc thay đổi lập trình, sửa chữa những người máy bị hư hỏng đều phải do ông tự làm, những nhân viên nghiên cứu cùng với trợ thủ của ông đều đã chết vào những ngày đầu mạt thế cả rồi.
Ông đã 78 tuổi rồi, thân thể càng ngày càng kém, không biết khi nào thì chết đi, không thể cứ bảo hộ những người này mãi được, lúc biết được con người cũng có thể mạnh mẽ hơn cả tang thi, ông cũng nên buông tay rồi, trong lúc bản thân còn sống làm thêm càng nhiều chuyện quan trọng hơn.
Lúc đầu, sau khi giết xong tang thi, Thẩm Tu Trạch biết được giáo sư Lâm này là người chế tạo ra những người máy và vũ khí đó, nên muốn thông qua ông ấy để mua một ít vũ khí rồi ra khỏi thành, kết quả lại bị đối phương dẫn tới nơi này. Nhưng mà người này quen biết với bà Ô, nên hắn cũng không tiện trực tiếp rời đi.
Còn Lâm An luôn trốn sau lưng Thẩm Tu Trạch, vẫn luôn nhìn Tiểu Phúc dưới chân vẫy đuôi tới lui. Bỗng nhiên cậu ngửi thấy một mùi hôi thối khó ngửi ở ngoài cửa, cậu khẽ nhíu mày.
Từ lúc biến thành tang thi, khứu giác của Lâm An vẫn luôn rất nhạy bén, cậu không chỉ ngửi thấy mùi vị của tất cả mọi người ở đây, mà còn có thể ngửi thấy được mùi vị tanh tưởi ở dưới cống ngầm đang càng ngày càng tới gần.
Càng ngày càng gần, hình như đã tới dưới chân rồi, Lâm An cảm thấy chán ghét mà nhíu mày lại, tầm mắt chậm rãi đảo qua khắp nơi, cuối cùng dừng lại ở một cái ống nước.
Nơi này lúc đầu muốn kiến tạo thành một thành luỹ tường đồng vách sắt, làm căn cứ sinh tồn cuối cùng, lúc Phố trung tâm xảy ra chuyện thì có thể để người dân tránh né ở đây, nhưng hiện tại toà thành này còn chưa có xây dựng xong, chỉ là một cái vỏ rỗng.
Dựa theo quy trình, còn phải mất thêm nửa năm nữa thì mới có thể trang bị được đầy đủ thiết bị phương tiện vào bên trong này được, bây giờ tang thi lại đột nhiên xuất hiện, cũng chỉ có thể trước hết an bài mọi người ở lại chỗ nầy, chờ Phố trung tâm được sửa sang sạch sẽ thì lại trở về.
Cho nên, nơi này được thiết kế cấu tạo vẫn như trước đó, lắp đặt rất nhiều đường ống, những ống dẫn này dùng để nước sạch chảy vào và thải nước bẩn ra ngoài, mà hiện tại tất cả đường ống đều ngập tràn tang thi chuột.
Trước đó chỉ có mỗi tang thi dung hợp là có thể thông qua đường ống nhỏ hẹp này mà đi lại tự do, mỗi lần bắt được con người, nó sẽ mang về sào huyệt của mình để ăn, những con tang thi khác cũng sẽ được phân chia một chút, khi còn lại cặn và xương cốt, thì sẽ bị tang thi chuột ăn hết.
Bởi vì có đồ ăn, cho nên những tang thi khác và tang thi chuột ở dưới cống thoát nước đều rất an phận, nhưng bây giờ tang thi dung hợp đã chết rồi, đám tang thi chuột chiếm cứ dưới thông đạo này nhận thấy được tang thi có thể mang đồ ăn về cho chúng nó đã biến mất rồi, vì thế chúng nó tự đi theo hương vị mà tìm tới đây.
Trong đường ống dẫn nhỏ hẹp, những con chuột đã biến dị không thể bò qua được nữa, hình thể của chúng nó bây giờ đều giống như một con chó đã thành niên vậy, chúng dùng hàm răng sắc bén của mình để gặm ống thoát nước, muốn từ phía dưới bò lên trên.
Lâm An không chỉ ngửi thấy mùi vị trên người chúng nó, mà ngay cả thanh âm chúng nó cắn ống nước cậu cũng nghe được rất rõ ràng, trước kia trong đầu cậu chỉ có một khoảng trống, chỉ khi nào nghe được tên của mình mới phản ứng được, những cái khác cậu đều xem nhẹ, nhưng hiện tại cậu có thần trí rồi, cậu có thể nghe thấy được càng nhiều âm thanh khác nữa.
Thanh âm gặm nhấm vẫn luôn văng vẳng bên tai, Lâm An không thích những âm thanh khiến cậu bực bội này, cũng không thích mùi vị tanh tưởi hôi thối trên người của đám chuột đó, cậu túm lấy vạt áo của Thẩm Tu Trạch, mím môi, bức tường nước trước mặt từ từ giảm độ cao xuống, cuối cùng biến mất.
Thẩm Tu Trạch quay đầu lại nhìn về phía Lâm An, tường nước sẽ không hao phí dị năng, vậy nên, sao Lâm An lại bỏ đi tường nước của mình?
Những người khác cũng nhìn về phía cậu, khó hiểu vì sao cậu lại làm như thế, rõ ràng xung quanh còn có rất nhiều người.
Thính lực của dị năng giả nhạy hơn so với người thường, Thẩm Tu Trạch cùng những dị năng giả khác lập tức nghe được dưới đất có tiếng động truyền tới, âm thanh nặng nề dường như cách rất xa, lại như sát bên tai.
Thẩm Tu Trạch là người đầu tiên ý thức được âm thanh đó là phát ra từ dưới chân bọn họ, ngay sau đó mặt đất bắt đầu rung chuyển, tất cả mọi người cũng phát hiện ra có dị thường.
"Lui về sau, đừng tập trung ở giữa, dựa sát vào vách tường gần nhất!" Thẩm Tu Trạch lớn tiếng, sau đó hắn lập tức mang theo Lâm An dựa ra phía sau.
Lúc bọn họ tiến vào vẫn luôn cách rất gần bức tường, lui vài bước là có thể đụng tới, đám người Từ Phóng phản ứng cũng rất nhanh, nghe thấy lời nói của Thẩm Tu Trạch thì cũng lập tức lùi về sau.
Ô Sương Tuyết cũng mang theo Lâm Hoài lui lại.
Những người sống sót khác không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mặt đất có chấn động không bình thường làm bọn họ nghĩ rằng đó là động đất, nên vội vàng chạy khắp nơi tìm chỗ nấp, lập tức để lại một khoảng trống ở giữa.
Chấn động vẫn còn tiếp tục, hơn nữa càng ngày càng dữ dội hơn, khoảng đất trống ở giữa dường như không chịu được nữa, dần dần nhô cao lên, cuối cùng nứt ra.
Lập tức, trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, một cột nước cuồn cuộn mạnh mẽ từ dưới mặt đất phun thẳng lên trời.
Những người gần đó không tránh kịp, trực tiếp bị nước cuốn trôi thẳng vào tường, tuy rằng không có ai bị thương, nhưng cả người đều vô cùng chật vật.
Trong cột nước khổng lồ có tới bảy tám con tang thi chuột to lớn, ngay khi cột nước biến mất, những con tang thi chuột đang bị hoảng sợ cũng rơi xuống đất, sau đó hoảng loạn chạy trốn khắp nơi.
Những con tang thi chuột này giống với đám tang thi linh cẩu mà nhóm Lâm An gặp được trước đó, bộ dáng đều vô cùng gớm ghiếc, lớp da lông màu xám bị tróc ra loang lổ, những cơ bắp màu đỏ có kết cấu đều lộ ra rõ ràng, ai cũng có thể thấy được, răng cửa thật lớn lộ hẳn ra ngoài, răng hàm sắc bén, dù đã quen nhìn những con tang thi linh cẩu thì hiện tại mọi người đều nhịn không được mà run rẩy trong lòng, càng đừng nói tới những người sống sót ở thành Cơ Giới chưa từng thấy qua được bao nhiêu tang thi.
Một con chuột nhỏ cũng có thể dọa được rất nhiều người, lúc này hình thể của con chuột lại lớn như vậy, da lông bị bong tróc, lúc chạy trốn lung tung, tốc độ cỏn rất nhanh, khắp nơi đều là tiếng thét chói tai đầy hoảng sợ của mọi người.
Đám tang thi chuột bị một cột nước đột nhiên xuất hiện làm cho hoảng sợ chạy trốn khắp nơi, mà con người bị những tang thi chuột này dọa tới cũng chạy tứ tán, không gian rộng lớn của tòa thành lập tức vô cùng hỗn loạn.
Lâm An chỉ muốn đem những con chuột đang không ngừng gặm nhấp ở dưới cống ngầm tẩy sạch sẽ một lần, bởi vì mùi của những con chuột này rất khó ngửi, hình như cái mùi của cống thoát nước đã nhiễm vào trong máu của chúng rồi, cho nên có tẩy kiểu gì cũng không sạch sẽ được.
Hay là lại "giặt" thêm một lần nữa nhỉ?
Không đợi Lâm An chậm chạp nghĩ kỹ vấn đề này, những người khác đã bắt đầu ra tay.
Từ Phóng dùng dị năng khống chế mặt đất phồng lên xẹp xuống liên tục, chặn lại những tuyến đường chạy trốn của tang thi chuột, Âu Dương Đông cũng dùng những dây đằng còn thừa không nhiều lắm mà đâm vào thân thể của chúng, đem chúng nó xiên thành một chuỗi.
Ô Sương Tuyết "cố định" những con tang thi chuột khi chạy trốn thấy người thì tính cắn xé lại, để cho người khác có cơ hội bỏ chạy.
Mà Thẩm Tu Trạch thì trực tiếp lấy kim loại từ đằng sau bức tường, những mảnh kim loại cứng rắng dưới bàn tay của hắn lại như một tờ giấy yếu ớt, bị hắn trực tiếp xé xuống một cách dễ dàng, nhưng những "tờ giấy" kim loại đó lại được hắn thao túng biến thành những tấm kim loại có góc cạnh sắc nhọn, phi thẳng ra ngoài.
Những tấm kim loại đó dường như tự có ý thức mà đi vòng qua đám người, tới thẳng đám tang thi chuột, một mảnh kim loại là một đầu con chuột, nhìn cực kỳ nhẹ nhàng.
Chỉ trong chớp mắt, những con tang thi chuột khiến mọi người sợ hãi không thôi đều chết toàn bộ.
Những con tang thi chuột này không có dị năng, ngoại trừ tốc độ nhanh ra thì chúng không có chỗ nào đặc biệt cả, đối với nhóm người Thẩm Tu Trạch mà nói thì giải quyết chúng quả thật quá nhẹ nhàng.
Nguy cơ được giải trừ, những người vừa rồi còn thét chói tai chạy trốn đều ngừng lại, nhìn thi thể của tang thi chuột mà bàng hoàng.
Những con chuột khổng lồ to lớn đó cứ như vậy mà chết rồi?
Bị mấy người kia giết?
Lúc trước đối mặt với tang thi đặc thù, mọi người được người máy bảo vệ đi tới căn cứ an toàn trước, cho nên không có tâm trạng cùng sức lực chú ý tới những chuyện khác, phần lớn người dân đều không nhìn thấy những con tang thi đó bị giết chết như thế nào, cho dù giáo sư Lâm đã chính miệng nói rằng những người xa lạ này giết tang thi, họ cũng không cảm thấy gì cả.
Nhưng hiện tại, những con tang thi chuột khủng bố dữ tợn này gần ngay trước mắt, còn đáng sợ hơn nhiều so với những con tang thi mà họ đã gặp qua, nhưng những con quái vật kinh khủng ấy, lại được mấy người này giải quyết một cách nhẹ nhàng như vậy.
Rốt cuộc mấy người này là ai? Vì sao bọn họ có thể giết chết tang thi? Vừa rồi là cái gì, dị năng sao?
Thi thể tang thi chuột bị chia năm xẻ bảy trước mắt cùng với trận chiến nghiêng hẳn về một bên lúc nãy, đã mang đến cho bọn họ rung động không thể quên được.
Thì ra, con người cũng có thể đạt tới được trình độ như vậy sao!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]