Nhà di động có màu trắng bạc, trên nóc xe có một tấm pin năng lượng mặt trời, xung quanh thân xe được gia cố kim loại cùng màu, cửa sổ cũng làm thêm lan can xung quanh.
Từ Phóng chạy từ đằng trước ra đằng sau xe, hắn phát hiện nhà di động này phải dài tầm bảy tám mét, nếu tính luôn cả phần đầu xe vào thì đại khái cũng tầm mười mét.
Từ Phóng chạy xung quanh xe mấy vòng, lúc này mới nhìn về phía Thẩm Tu Trạch, trong mắt đều là nóng lòng muốn thử, " Lão đại, lát nữa chúng ta đi chiếc xe này trở về sao?"
Thẩm Tu Trạch gật đầu: " Hôm nay cứ chạy về nhà Lâm An trước, ngày mai cậu đi đến căn cứ đón Ô Sương Tuyết cùng cháu gái của bà ấy, thu thập xong chúng ta liền xuất phát."
" Vậy có thể để em lái chiếc xe này được không?" Từ Phóng lập tức xung phong nhận việc, hắn còn chưa có chạy qua chiếc xe như thế này đâu.
" Có thể, chờ ngày mai ra khỏi thành thì chúng ta thay phiên nhau lái."
Từ Phóng nhận chìa khóa trong tay Thẩm Tu Trạch, nhanh như chớp mà mở ra cửa sau của xe, lúc đi vào nhìn thấy nội thất bên trong, hai mắt của hắn đều là vẻ khiếp sợ: "Lão đại, xe này của anh chắc là tốn nhiều tiền lắm nhỉ."
Nhìn trang hoàng bên trong xe liền biết, vừa xa hoa vừa trang trọng, gia dụng, đồ điện, cái gì cần có đều có đủ, giống như là một chung cư xa hoa loại nhỏ vậy, dù sao chính là so với căn nhà Từ Phóng ở trước khi mạt thế tới còn tốt hơn nhiều.
Kỳ thật nhà thám hiểm năng lực không tồi đều rất có tiền, mà Thẩm Tu Trạch lại còn là một người vô cùng xuất sắc trong số đó, cho nên cũng chưa bao giờ lo lắng gì về tiền bạc, chỉ là hiện tại tiền có nhiều như thế nào cũng vô dụng.
" Cũng được, chỉ là đồ vật ở thành Cơ Giới thật sự rất tốt, nơi đó của bọn họ còn có rất nhiều loại người máy, có thể làm việc nhà, lái xe, khiêu vũ, chiến đấu, rất đa dạng."
Từ Phóng nghe mà hai mắt tỏa sáng, hắn chưa từng đi qua thành phố nào khác, tuy rằng thành Cơ Giới gần thành Sơ Hi nhất, nhưng chỉ lái xe thôi cũng đã mất hơn mười ngày rồi, có rất nhiều người cả đời đều sinh hoạt ở một chỗ, trước nay không hề đi ra ngoài.
Chỉ là bây giờ đã tận thế rồi, khắp nơi đều là tang thi tràn lan, thành Cơ Giới có tình huống như thế nào còn không biết được, rốt cuộc Từ Phóng cũng khôi phục bình tĩnh lại.
" Trước hết cứ lái xe đi đã, mọi người nhanh chóng lên xe đi." Từ Phóng chuyển vật tư trên hai chiếc xe bị hư kia vào trong nhà di động, sau đó lập tức chạy tới vị trí lái xe phía trước. Thẩm Tu Trạch cũng mang theo Lâm An đi vào bên trong sau xe, Tiểu Phúc theo sát chủ nhân cùng đi vào.
Âu Dương Đông nhìn trái nhìn phải, cuối cùng vẫn đi tới ghế phụ, phía trước có thể ngồi hai người, hắn muốn đổi lái với Từ Phóng.
Lâm An vừa tiến vào bên trong xe, đôi mắt dưới tóc mái của cậu liền trộm nhìn khắp nơi.
"Sao thế, kiểm tra vệ sinh hả?" Thẩm Tu Trạch phát hiện động tác nhỏ này, liền tiện tay xoa xoa đầu cậu.
Tóc của Lâm An rất mềm mại, xúc cảm rất tốt, Thẩm Tu Trạch xoa một lúc rồi mới phát hiện ra, lần này nhóc tang thi vậy mà không có né tránh.
Rõ ràng mấy ngày trước chỉ cần Thẩm Tu Trạch giơ tay lên, cậu liền theo phản xạ mà ôm đầu ngồi xổm xuống, lúc muốn sờ đầu thì cậu cũng sẽ lập tức sợ hãi mà né tránh.
Mà hôm nay, nhóc tang thi này không né cũng không tránh, như là không hề phát hiện ra, đôi mắt vẫn còn đang trộm ngắm nhìn bên trong xe, cứ như một bé thỏ con bị ném vào trong lồng sắt, trộm quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Vì để nghiệm chứng xem có phải là ý muốn của Lâm An hay không, Thẩm Tu Trạch vươn cánh tay tội ác của mình ra, mạnh mẽ mà xoa xoa đầu của Lâm An.
Những sợi tóc mềm mại xù lên, nếu không phải do chân tóc chắc chắn, thì với cái kiểu xoa đầu như Thẩm Tu Trạch, tóc đều bị kéo rụng đi không ít.
Nhóc tang thi vẫn không tránh né như cũ, chỉ là chậm rì rì cúi đầu xuống, lắc lắc đầu, giống như muốn đem đồ vật đang quấy nhiễu trên đầu của cậu lắc cho rớt xuống vậy,
Đúng là cậu đang chậm rãi khôi phục lại, có lẽ một ngày nào đó cậu thật sự có thể có lại suy nghĩ của một con người bình thường.
Thẩm Tu Trạch cảm thấy ngày này chắc hẳn sẽ không quá xa.
Nhà xe khởi động, Thẩm Tu Trạch mang Lâm An tới sô pha ngồi xuống, có thể cảm nhận được mặt đường có chút xóc nảy, nhưng vẫn nằm trong phạm vi tiếp nhận được, nhưng mà rất nhanh, phía trước liền truyền đến tiếng động va chạm.
Lúc đầu chạy xe, Từ Phóng còn nhớ tới đằng sau còn có người, cho nên hấn chạy rất chậm, sau khi ra khỏi bãi đồ xe ngầm, tang thi trên đường đều chạy về hướng nhà xe này, hắn liền bắt đầu tăng nhanh tốc độ.
Một đám tang thi bị đầu xe đã trang bị thêm đâm bay, xe thì vẫn hoàn hảo không bị tổn hại gì, xem ra Thẩm Tu Trạch đúng là đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết để gia cố chiếc xe này.
Chỉ là người ngồi phía sau thì không có dễ chịu như vậy, thân xe một lát thì nghiêng trái, một lát thì nghiêng phải, Thẩm Tu Trạch hoài nghi có phải Từ Phóng đang thả phanh mà lái hay không, đây là nhà di động, đằng sau còn có người đấy.
Thẩm Tu Trạch cùng Lâm An ngồi ở trên ghế sô pha thì còn tốt, dù sao những đồ vật trong nhà xe đều được cố định lại, không di chuyển khắp nơi được.
Chỉ có một mình Tiểu Phúc là chịu tai họa.
Tiểu Phúc ở trong một hoàn cảnh mới còn đang ngửi tới ngửi lui xung quanh, đột nhiên nhà xe lại nghiêng một cái, Tiểu Phúc dưới tác dụng của quán tính, vẻ mặt ngu ngốc mà dán vào trên tường bên cạnh.
Ngay sau đó xe lại nghiêng một cái nữa, Tiểu Phúc lại trượt về phía bên kia, cuối cùng nếu không nhờ Thẩm Tu Trạch vớt nó lại, không chừng Tiểu Phúc sẽ luôn lăn qua trái lăn qua phải mãi không ngừng.
Từ Phóng đã hoàn toàn bay rồi, trên đường lớn không có người, chỉ có những con tang thi không ngừng lắc lư, mà những chiếc xe trên đường cũng bị dị năng giả cùng những người tìm kiếm vật tư dời qua hết một bên, nên đường xe chạy rất thông thoáng, Từ Phóng hận không thể tăng tốc độ nhanh hơn một chút nữa.
" Tới tôi tới tôi rồi, cũng cho tôi lái một chút." Âu Dương Đông nhìn mà thèm cực kỳ, liên tục thúc giục Từ Phóng.
Từ Phóng vẫn luôn chạy tới 2/3 lộ trình mới dừng lại, giao cho Âu Dương Đông, còn hắn thì đi xuống phía sau xe, dù sao trước đó hắn mới chỉ tùy ý nhìn một cái, còn không có nghiêm túc mà ngắm kỹ đâu.
Nhìn đầu trọc từ cửa đi vào, Thẩm Tu Trạch không cảm xúc gì mà nói: "Cậu chạy xe cũng rất nhanh nhỉ, không biết còn tưởng rằng chúng ta vội vàng muốn đi đầu thai."
Lúc này Từ Phóng mới nhớ tới đằng sau xe còn có lão đại cùng với Lâm An, chỉ có thể vuốt vuốt đầu cười hê hê.
Âu Dương Đông lái xe thì ổn hơn Từ Phóng rất nhiều, dường như không cảm thấy xóc nảy tí nào.
Ở bên trong nhà xe chạy tới chạy lui, Từ Phóng không chịu ngồi yên vừa phát ra những tiếng kinh ngạc cảm thán, vừa dò hỏi tác dụng của các loại đồ vật.
" Lão đại, đây là cái gì vậy?"
" Vậy mà còn có nhà vệ sinh, lúc đi vệ sinh mùi hôi sẽ không bay ra chứ?"
" Còn có thể nấu cơm nữa sao? Nhưng mà em không biết nấu."
" Bên trong còn có giường nữa, wow, nhưng mà chỉ có một chiếc giường thì không dễ phân chia lắm, lão đại. anh cùng anh An ngủ trên giường, em ở bên ngoài gác đêm cho hai người."
Thẩm Tu Trạch: "Có phải cậu quên mất Ô Sương Tuyết cùng cháu gái của bà ấy cũng muốn đi cùng chúng ta hay không?"
" Đúng nha, vậy để bọn họ ngủ giường, chúng ta ngủ dưới đất sao?"
Mãi cho đến nhà Lâm An, Từ Phóng vẫn còn chưa hết hưng phấn, hắn lại nói một lượt những đồ vật có trong nhà xe cho Âu Dương Đông – người còn chưa tiến vào bên trong xe này lần nào.
Ngày thường Âu Dương Đông sẽ cùng Từ Phóng thảo luận này nọ, nhưng hôm nay hắn lại vô cùng im lặng.
" Anh làm sao vậy? Tôi nói nửa ngày mà anh cũng không thèm trả lời một tiếng." Từ Phóng khó hiểu mà hỏi.
Âu Dương Đông cười cười: "Không có việc gì, đêm nay tôi chuẩn bị cho mọi người nhiều trái cây một chút, ngày mai mọi người mang theo mà ăn trên đường."
" Hả? Vì sao muốn...." Rốt cuộc Từ Phóng cũng nhớ tới bọn họ cùng Âu Dương Đông chỉ là kết nhóm tạm thời thôi, đối phương còn muốn đi tìm ba của mình nữa.
Tuy rằng ba của Âu Dương Đông rất có thể đã không còn nữa, nhưng hắn lại là một người rất cứng đầu, ngay cả việc về nhà đều có thể kiên trì nửa năm không chịu buông tha, thì chỉ cần một ngày không tìm thấy được ba hắn, vậy hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ.
Từ Phóng có chút luyến tiếc, hắn là một người trọng tình nghĩa, đã xem Âu Dương Đông như là bạn bè, lần này bọn họ tách ra nói không chừng sẽ không còn gặp lại nhau nữa.
"Anh thật sự không đi cùng chúng tôi sao?"
Âu Dương Đông lắc đầu: "Ba của tôi rất có khả năng là đang ở chỗ nào đó chờ tôi."
Từ Phóng vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Nhất định anh có thể tìm được ba của mình."
Đối mặt với cảnh ly biệt, hai người càng nói thì càng đau lòng, cuối cùng lại ôm nhau khóc rống lên.
Một người là đầu trọc, một người là tên mập, hình ảnh hai người gào khóc nhìn vô cùng kỳ dị, rõ ràng cả hai đều là tồn tại mà đi ra bên ngoài người khác thấy được đều sẽ né tránh, hiện tại lại khóc hu hu lên, rất không có hình tượng.
Thẩm Tu Trạch đứng một bên, không thấy cảm động chút nào, chỉ cảm thấy vô cùng ầm ĩ.
" Được rồi, khóc như vậy được rồi, tang thi bên ngoài lại tới nữa kìa, hai người các cậu đi ra đó giải quyết nó đi." Thẩm Tu Trạch lạnh lùng nói.
Hai người nước mắt nước mũi giàn giụa mà ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Tu Trạch.
Từ Phóng nói trước: "Lão đại, nhưng mà chúng tôi đánh không lại tang thi đặc thù."
" Đánh không lại cũng phải đánh, lỡ như ngày nào đó đơn độc một mình gặp phải thì không lẽ lại nằm xuống chờ chết luôn sao."
Từ Phóng nghĩ đến việc ngày mai Âu Dương Đông chỉ còn lại một mình, còn muốn ở nơi có nhiều tang thi như thành Sơ Hi này mà tìm ba, nói không chừng ngày nào đó liền gặp phải tang thi đặc thù, đánh không lại, còn không có người nào hỗ trợ, cuối cùng bị tang thi ăn luôn.
" Đông ơi! Anh cần phải rèn luyện dị năng thật tốt nha, tang thi bên ngoài nhiều như vậy, nhất định phải cẩn thận đó."
" Cậu yên tâm đi, nửa năm này một mình tôi không phải vẫn rất tốt sao, về sau tôi cũng sẽ tăng cường luyện tập gấp bội, cố gắng trở nên lợi hại giống như lão đại vậy."
Hai người nói được mấy câu, ấp ủ cảm xúc, lại bắt đầu ôm nhau gào khóc.
Khóe miệng Thẩm Tu Trạch giật giật, cuối cùng cho mỗi người một chân đá thẳng ra khỏi cửa.
Một người đầu trọc giống như một tên lưu manh đầu đường, một người khác thì cao lớn mập mạp, hai người đều đỏ mắt hùng hổ mà ra bên ngoài giết tang thi.
Tang thi đặc thù lần này được dị hóa mắt, toàn thân trên dưới đều mọc đầy mắt, hai người bị nhìn đến nỗi cả người đều nỗi đầy da gà, nếu đổi thành người nào đó mắc hội chứng sợ người khác nhìn mình*, đại khái có thể lập tức ngất xỉu luôn.
* Hội chứng sợ người khác nhìn mình (Scopophobia) là tình trạng người bệnh cảm thấy lo lắng và sợ hãi quá mức đến nỗi ám ảnh khi có ai đó nhìn chằm chằm vào mình. Đây là hội chứng nằm trong nhóm rối loạn lo âu với đặc điểm điển hình là bị sợ hãi, lo âu dai dẳng.
Toàn thân tang thi không có một góc chết nào, dù có tấn công từ hướng nào thì cũng đều bị nó thấy được, hơn nữa sức mạnh cùng tốc độ của nó cũng nhanh hơn tang thi bình thường rất nhiều, hai người ứng phó có chút quá sức.
Cuối cùng vẫn là Từ Phóng dùng dị năng hệ thổ của mình vây khốn tang thi lại, Âu Dương Đông dùng dị năng hệ mộc của mình đâm hỏng những con mắt trên người của nó, mất đi vũ khí cường đại, tang thi đặc thù này rốt cuộc cũng bị hai người giết chết.
Hai người đều mệt đến nổi thở hồng hộc, nằm trên mặt đất nửa ngày cũng không đứng dậy nổi.
Chỉ là trải qua trận chiến này, bọn họ cũng không còn sức lực để nghĩ tới chuyện khác nữa, vừa trở về ngã đầu liền ngủ.
Còn chưa kịp ngã xuống đã bị Thẩm Tu Trạch bắt lại, để cho Lâm An "giặt" sạch hai người một lần, sau đó mới để bọn họ đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Từ Phóng đi tới căn cứ đón người, Thẩm Tu Trạch cùng Âu Dương Đông thì thu thập vật tư lại, những thứ bọn họ lấy được trong khoảng thời gian này đều có rất nhiều loại, từ áo lông đến bật lửa, tất cả những thứ có thể dùng được đều lấy tới.
" Đồ có hơi nhiều, trong nhà xe không chứa nổi." Âu Dương Đông nhìn đồ đầy đất, cảm thấy dù cho có đem nhà xe này chất đầy hết, khả năng vẫn còn dư bên ngoài rất nhiều.
" Không có gì, lát nữa sẽ có chỗ để chứa."
Thẩm Tu Trạch thu thập vật tư xong xuôi, lại tiếp tục đi thu thập đồ vật cho Lâm An.
Lần này đi ra ngoài đối tượng cần bảo hộ trọng điểm là Lâm An, hơn nữa cậu lại thích sạch sẽ, quần áo mặc bốn mùa cũng đều phải chuẩn bị toàn bộ.
Thoạt nhìn Thẩm Tu Trạch là một người sẽ không đụng tay vào những việc vặt vãnh, lại luôn làm bộ dáng khinh thường người khác, nhưng trên thực tế hắn lại vô cùng cẩn thận, những đồ vật mà Lâm An có thể sử dụng hắn đều lấy hết, bao gồm cả bao tay, khẩu trang v v.
Trước đó hắn còn lo lắng chuyện có cần phải mang theo những thứ này hay không, hiện tại thì những thứ có thể mang theo đều toàn bộ lấy hết.
Từ Phóng rất nhanh đã trở lại, đồng thời hắn cũng mang theo cả Ô Sương Tuyết cùng với cháu gái của bà ấy theo về.
Bà Ô tóc bạc trắng, thấy bọn họ còn vẫy tay chào hỏi, mà bên cạnh bà có một cô bé, tóc ngắn, có chút giống như giả bé trai, gương mặt có mấy phần tương tự với Ô Sương Tuyết.
Trên eo của Ô Sương Tuyết cùng cô bé đều có một cây đao, trong tay lại không cầm theo bất cứ thứ gì, vậy mà lại tay không đi tới.
Từ lúc vào nhà Lâm An, trước tiên bà Ô đánh giá hoàn cảnh xung quanh một lượt, làm một nhà thám hiểm giống như Thẩm Tu Trạch, dù cho tới địa phương nào, chuyện thứ nhất chính là phải quan sát bốn phía, đây đã thành một thói quen của họ.
" Nơi này dọn dẹp thật sạch sẽ." Ô Sương Tuyết đứng thẳng lưng, cháu gái bên cạnh thì vẫn luôn muốn đỡ bà, nhưng bị bà tránh đi.
" Là anh An dọn dẹp, anh ấy là tang thi cần mẫn nhất mà tôi gặp được, trong nhà tuyệt đối không thể có chút bẩn, bụi đất trên người chúng tôi đều không được." Trên đường đi đón người, Từ Phóng đã cùng đối phương nói chuyện rất thuận lợi, cho nên thái độ lúc này cũng rất tự nhiên, thậm chí còn mang theo một chút ngữ khí như là khoe khoang.
" Là tang thi kia sao?" Ngày hôm qua nhìn thấy Lâm An, Ô Sương Tuyết đã biết cậu là tang thi rồi, lúc cùng Thẩm Tu Trạch nói chuyện hợp tác, việc liên quan tới dị năng của bọn họ cùng với chuyện thiên thạch đều toàn bộ nói hết.
Bà cũng là lần đầu tiên thấy được một tang thi như vậy, xác thật rất có ý tứ.
Từ Phóng nhìn thoáng qua trong phòng, không thấy Lâm An đâu, theo thói quen thường ngày của Lâm An, lúc này khẳng định lại trốn trong tủ quần áo rồi.
" Đúng rồi, đây là cháu gái của tôi, Ô Đóa." Bà đẩy cô gái nhỏ bên cạnh ra, Ô Sương Tuyết tiếp tục cười nói, " Nó là dị năng hệ không gian."
Ô Đóa hướng về phía mấy người mà gật đầu, bộ dáng của cô bé đại khái tầm mười bốn mười lăm tuổi, nhưng tính cách khá là trầm ổn. bị hai người giống như kẻ xấu nhìn chằm chằm, cô bé cũng không có chút rụt rè nào cả.
" Dị năng hệ không gian!"
" Không phải chỉ có một mình Giang Lai Húc có không gian dị năng thôi sao?"
Quả nhiên, sau khi nghe được chuyện này, Từ Phóng cùng Âu Dương Đông đều khiếp sợ mà trứng lớn mắt, liên tiếp lên tiếng dò hỏi.
Ô Đóa thấy bà không có ý muốn giải thích, chỉ đứng ở đó mà nhìn biểu tình khiếp sợ của hai người họ mà cười ha ha, trong mắt cô bé hiện lên chút bất đắc dĩ, sau đó giải thích nói: "Kỳ thật thời gian đầu mạt thế không chỉ có một mình Giang Lai Húc là không gian dị năng giả, bà của em cảm thấy tuy rằng dị năng không gian rất tiện lợi, nhưng lại dễ khiến người khác lợi dụng cùng mơ ước, cho nên ở bên ngoài vẫn luôn nói với người khác em là người thường, sau đó có một lần bà em ra ngoài tìm vật tư, lại phát hiện Giang Lai Húc giết chết một dị năng giả hệ không gian khác, hơn nữa sau khi đối phương chết, vật tư liền từ hư không nơi đó xuất hiện, cho nên về sau em vẫn luôn ngụy trang thành người thường."
Từ Phóng cùng Âu Dương Đông từ chỗ lão đại nghe nói, ngày hôm qua sau khi giết chết Giang Lai Húc, thì vật tư trong không gian của hắn từ trên trời giáng xuống, nhưng không ngờ chuyện giết dị năng hệ không gian thì sẽ rớt vật tư là do Ô Sương Tuyết nói cho lão đại biết.
Đại khái là trước đó những dị năng giả hệ không gian khác trong căn cứ đều bị Giang Lai Húc giết chết, cho nên hắn trở thành người duy nhất có không gian, hưởng thụ nhiều ưu đãi như vậy.
Nhưng mà hiện tại bọn họ cũng có dị năng hệ không gian của mình, vậy vật tư đều có thể mang theo toàn bộ rồi.
Rốt cuộc Âu Dương Đông cũng biết được, vì sao ngày hôm qua Thẩm Tu Trạch lại nói như vậy.
Tiểu Phúc ngửa đầu nhìn hai người mới xuất hiện này, tiến lên vài bước ngửi ngửi, vẫy vẫy đuôi về phía hai người.
" Chó được nuôi cũng rất tốt, thời buổi bây giờ còn có thể nuôi một có chó mập như vậy, chắc là cơm ăn cũng không ít đâu." Ô Sương Tuyết ngồi xổm xuống gãi gãi cằm của Tiểu Phúc, nó híp mắt lại một bộ rất là thoải mái.
" Đây cũng là anh An nuôi đó, hơn nữa trước khi mạt thế tới đã dự trữ rất nhiều thức ăn chó, cho nên Tiểu Phúc mới béo như vậy." Từ Phóng lại nói tiếp.
" Còn đây là anh em của tôi Âu Dương Đông, anh ấy là dị năng hệ mộc, ngài nhìn bụng của anh ấy mà xem, đây đều là do trái cây mà anh ấy trồng ra nuôi lên đấy."
Âu Dương Đông cùng Ô Sương Tuyết chào hỏi lẫn nhau, tính cách của mấy người đều rất hợp nhau, trong lúc nhất thời thế mà nói chuyện vô cùng rôm rả.
Thẩm Tu Trạch mới vừa thu thập xong đồ vật của Lâm An, vừa ra tới thì thấy mấy người đang nói chuyện không ngừng nghỉ, bất đắc dĩ phải lên tiếng: "Trước tiên thu thập đồ đạc đã, bằng không trời tối cũng không ra khỏi thành được."
Từ Phóng cùng Âu Dương Đông nhanh chóng mang theo Ô Đóa đi cất vật tư, còn Ô Sương Tuyết thì đi tới trước mặt Thẩm Tu Trạch, đưa ra yêu cầu muốn gặp Lâm An.
Tuy rằng Thẩm Tu Trạch cùng Từ Phóng đều nói Lâm An là một con tang thi vô cùng đặc biệt, nhưng tang thi dù sao vẫn là tang thi, không có lý trí, không có nhân tính, dù cho đã từng có quan hệ thân thiết tới cỡ nào, khi biến thành tang thi cũng coi như là đã chết, chỉ còn lại một cái xác và bản năng săn mồi, bà sẽ không vì cảm thấy đây là một con tang thi khác biệt mà xem nhẹ tính nguy hiểm này.
Thẩm Tu Trạch biết băn khoăn của đối phương, nên mang theo bà đi vào trong phòng của Lâm An, mở tủ quần áo ra.
Nhóc tang thi ngồi xổm ở đó, hai tay ôm đầu gối, cứ như là bị người khác bắt nạt vậy, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Cho dù bên ngoài có hai nhân loại tươi sống, cũng không khiến cho cậu có nửa điểm hứng thú, ngược lại bởi vì tầm mắt sáng quắc của hai người mà khiến cậu co rụt bả vai lại sâu hơn.
" Cậu nói cậu ta có thể nghe hiểu tiếng người sao?" Ô Sương Tuyết nhìn tang thi nhỏ yếu đáng thương trong tủ quần áo, nếu không nhìn kỹ, xác thật sẽ nhận nhầm đối phương thành nhân loại.
" Vâng, trước mắt chỉ có thể nghe hiểu được hai từ, nhưng mà tôi cảm thấy thần trí của cậu ấy đang chậm rãi khôi phục lại."
" Thần trí đang khôi phục? Cậu nói tang thi cuối cùng có khả năng sẽ khôi phục lại lý trí của nhân loại sao?" Ô Sương Tuyết lập tức hỏi.
" Không phải, tôi cảm thấy chỉ có một mình cậu ấy là như thế thôi, dù sao lúc biến thành tang thi thì chỉ còn lại bản năng săn mồi, nhưng Lâm An vẫn luôn duy trì thói quen sinh hoạt của chính mình, ngay cả con chó kia được cậu ấy nuôi nửa năm vẫn luôn rất tốt, ngài xem bộ dáng của cậu ấy, không hề giống với những con tang thi mà tôi đã gặp trước đó, tôi cảm thấy có lẽ là do bản thân cậu ấy tương đối khác biệt, hơn nữa do khối thiên thạch kia cung cấp năng lượng cho cậu ấy, mới khiến cậu ấy chậm rãi khôi phục lại."
Ô Sương Tuyết như suy tư cái gì mà nhìn Lâm An, sau đó vươn tay về phía đối phương, cười tủm tỉm nói: "Lâm An, chào cậu, tôi là Ô Sương Tuyết."
Nghe được tên của mình, Lâm An khẽ động một chút, cậu trộm giương mắt lên đánh giá bà lão hòa ái dễ gần trước mặt cậu này, cũng không có bất kỳ hành động nào khác.
Thẩm Tu Trạch hơi nhướng mày, lần đầu tiên hắn mở tủ quần áo ra, nhóc tang thi còn bị dọa chết khiếp, hiện tại vậy mà cũng đám đánh giá người ta rồi, đây là bởi vì khôi phục sao? Hay là nhìn thấy người ta là một bà cụ rất thân thiết?
" Lâm An? Có thể giúp tôi một việc được không, nghe nói cậu có dị năng hệ thủy, hiện tại trên người của tôi rất bẩn, có thể giúp tôi rửa sạch được không?"
Ở trên đường, Ô Sương Tuyết có nghe Từ Phóng nói qua, mỗi lần trên người bọn họ có dính bẩn, Lâm An đều sẽ dùng dòng nước cuốn họ vào rồi ra sức "giặt", cuối cùng còn có thể lăn lộn bọn họ như một cái "máy giặt".
Lâm An nghe hiểu từ "bẩn", cậu lại lặng lẽ nhìn nhìn quần áo của đối phương, trên người Ô Sương Tuyết cũng không có bẩn, chỉ là quần áo có chút cũ.
Sau đó, một dòng nước ôn hòa hơi nhỏ bao phủ xung quanh người Ô Sương Tuyết, khiến cả người của bà đều có chút mờ mịt, dòng nước đi khắp người mang theo bụi bẩn, sau đó ngay cả tóc bị rối loạn, đều được chỉnh lại gọn gàng.
Thẩm Tu Trạch ngạc nhiên mà nhìn Lâm An, sao hắn cứ cảm thấy nhóc tang thi này có chút tiêu chuẩn kép ấy nhỉ?
Đối với Từ Phóng và Âu Dương Đông thì cậu dùng "máy giặt" công suất lớn, đối với hắn thì do sợ hãi nên không dám dùng chiêu này, nhưng vẫn dùng dòng nước mạnh bao quanh người hắn một lần, Tiểu Phúc cũng là đãi ngộ như vậy.
Hiện tại gặp được Ô Sương Tuyết, liền chỉ là một dòng nước mềm nhẹ, không thể nào nói nổi.
Ô Sương Tuyết không nghĩ tới Lâm An thật sự sẽ giúp bà rửa sạch, nội tâm phòng bị cảnh giác lúc đầu cũng buông xuống hơn phân nửa.
" Trên đường nếu như gặp phải nguy hiểm tôi sẽ ưu tiên bảo vệ cậu ấy, nhưng mà chỉ cần cậu ấy mất đi nhân tính, muốn ăn người khác, tôi sẽ không hạ thủ lưu tình, con trai cùng con dâu của tôi đều bị tôi giết chết như vậy." Bà lão luôn luôn cười ha hả nay lại rất nghiêm túc mà nói, trong ánh mắt còn mang theo chút sát khí.
"Tôi biết." Sắc mặt Thẩm Tu Trạch cũng nghiêm túc mà đáp lại.
Chờ thu dọn xong hết vật tư, cũng chỉ còn dư lại một mình Lâm An đang trốn trong tủ.
Từ Phóng: "Lão đại, chúng ta cũng mang theo cái tủ này đi, anh An chỉ nhận định duy nhất cái tủ này, không gian của tiểu Đóa cũng rất lớn, có thể bỏ vào được."
Lúc đầu Thẩm Tu Trạch cũng tính toán mang theo tủ quần áo, hắn biết những chuyện mà Lâm An từng trải qua, cái tủ này đối với cậu mà nói có ý nghĩa rất khác biệt, nhất định phải mang theo.
Lâm An bị bế ra khỏi tủ quần áo, giây tiếp theo tủ quần áo của cậu liền biến mất.
Nhóc tang thi bị mọi người nhìn liền xoay người muốn trốn vào tủ, kết quả quay đầu lại thì không thấy cái gì nữa.
Lâm An:?
Cất giữ tất cả vật tư, mấy người khóa kỹ cửa nhà của Lâm An lại, chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Dường như Lâm An biết được lần này ra ngoài không giống với những lần thu thập vật tư kia, cậu nắm chặt khung cửa không muốn đi.
"Có phải cậu ấy không muốn rời khỏi thành Sơ Hi không?" Từ Phóng nhịn không được hỏi.
Thẩm Tu Trạch nhìn nhóc tang thi không chịu phối hợp, nhận thấy được hình như cậu đang sợ hãi, hắn tiến lên vài bước, nhỏ giọng nói với Lâm An: "Lâm An, cậu muốn đi khu vực tự nhiên không? Chúng tôi muốn đi khu vực tự nhiên, đi rồi về sau có thể sẽ không trở về đây nữa, nếu lần này cậu không muốn đi, say này sẽ không còn cơ hội đâu."
Theo lý mà nói Lâm An sẽ không nghe hiểu được những lời này, nhưng cái tay đang nắm chặt khung cửa kia lại thả lỏng ra.
Tuy rằng không biết vì cái gì, nhưng xác thật Lâm An vẫn luôn muốn đi khu vực tự nhiên, hiện tại xem ra, cho dù biến thành tang thi rồi, ý muốn này của cậu vẫn luôn được giữ lại.
Cuối cùng nhóc tang thi thành công bị lừa gạt ra khỏi nhà.
Đồ vật của Tiểu Phúc đều được mang theo đầy đủ, dây dắt chó màu đỏ của nó cũng bị Từ Phóng cầm theo bỏ vào trong nhà xe, dường như biết rằng phải đi xa nhà, nó hưng phấn mà vẫy đuôi không ngừng.
Lâm An trốn sau lưng Thẩm Tu Trạch sau khi tiến vào nhà xe liền muốn trốn vào một góc, lại bị hắn ấn ngồi trên ghế sô pha.
Từ Phóng tới phía trước lái xe, còn Âu Dương Đông thì không đi theo, hắn chỉ mở ra chiếc xe việt dã trước đó đã trang bị vật tư, chuẩn bị đưa bọn họ ra khỏi thành rồi trở về.
Nhà xe đi phía trước để mở đường, chiếc việt dã hư hại đi sát phía sau.
Tâm tình của Âu Dương Đông thật sự không tốt lắm, hắn không hích cảnh tượng ly biệt như thế này, lái xe theo phía sau, nước mắt đều muốn chảy ra.
Bỗng nhiên, trong tầm mắt của hắn hình như có cái gì đó.
Lờ mờ không rõ.
Giống như cảm nhận được, hắn lập tức dẫm phanh lại.
Hắn kinh ngạc mà quay đầu, xuyên qua cửa sổ xe nhìn về phía buồng điện thoại ven đường, buồng điện thoại chỉ có thể chứa một người hiện tại bên trong lại đứng một con tang thi, nó đang dựa vào cửa kính, dường như muốn đi ra ngoài nhưng lại không biết nên làm sao.
Liếc một cái liền nhận ra đối phương, Âu Dương Đông nhanh chóng từ trên xe đi xuống, chạy nhanh về phía buồng điện thoại.
Ngửi được hương vị của nhân loại, tang thi mở miệng gào rống, chỉ muốn nhào về phía người trước mặt, lại bị cửa kính của buồng điện thoại ngăn cản.
Nó lần lượt làm động tác chụp mồi, hung hăng mà đấm vào cửa kính ngăn cản trước mặt nó, làn da xám đen, đôi mắt đỏ tươi, không khác với những con tang thi đang du đãng bên ngoài một chút nào.
Âu Dương Đông đứng ở nơi đó nhìn nửa ngày, mới khẽ run mà lên tiếng gọi: "Ba."
Chỉ tiếc là đối phương căn bản không thể đưa ra lời đáp lại, biểu tình của tang thi vừa dữ tợn lại khủng bố, thân thể cứng đờ không ngừng va chạm vào cửa kính.
Từ Phóng phát hiện xe phía sau dừng lại, hắn cũng dừng lại theo, dù sao ngày hôm qua Âu Dương Đông cũng đã nói sẽ đưa bọn họ đến cổng thành, không có khả năng mới được nửa đường liền không tiễn nữa.
Kết quả, dừng xe lại mới phát hiện đối phương đang đứng trước một buồng điện thoại, nhìn tang thi bên trong mà khóc.
Không phải ở đó chính là......
Từ Phóng nhanh chóng từ trên xe đi xuống, đi tới trước mặt Âu Dương Đông còn đang chảy nước mắt đầy mặt, hắn thở dài sờ sờ đầu trọc của chính mình.
Thẩm Tu Trạch và Ô Sương Tuyết cũng xuống xe, nhìn một cái là đã biết được tình huống hiện tại, bọn họ cũng không tiện nói cái gì, chỉ có thể đứng ở đó chờ Âu Dương Đông phát tiết cảm xúc, giúp hắn xử lý những con tang thi xung quanh.
Có lẽ đã sớm làm tốt chuẩn bị tình huống xấu nhất, Âu Dương Đông khóc một lát thì khôi phục lại cảm xúc, hắn xoay người yên lặng nhìn một đám người đang ở bên cạnh hắn, mở miệng hỏi: "Tôi có thể cùng đi theo mọi người được không? Tôi không muốn ở chỗ này nữa."
Thẩm Tu Trạch gật đầu: "Có thể."
" Vậy hiện tại có thể quay lại được không, tôi muốn chôn ba mẹ cùng nhau."
Sau đó Âu Dương Đông dùng dây đằng trói ba hắn lại, mà ba hắn còn đang không ngừng vươn miệng về phía hắn muốn cắn.
Tới gần công viên nhà Lâm An, mấy người cùng nhau đi tới trước mộ mẹ của Âu Dương Đông.
Từ Phóng nhìn tang thi đang tung tăng nhảy nhót, chần chừ mà hỏi: "Đây....làm sao chôn?"
Âu Dương Đông không có đáp lại, chỉ là đỏ mắt dùng tay đào hố, Từ Phóng chạy tới cũng hỗ trợ đào giúp.
Chờ cho đến khi đào ra một cái hố đủ để bỏ một người vào, Âu Dương Đông mới dừng lại, nhìn ba mình đang không ngừng giãy giụa, đem ông bỏ vào hố.
Sau đó lấp lại.
Thẩm Tu Trạch:.....Cứ cảm thấy có chỗ nào đó sai sai?
Chờ sau khi đã đắp đất ổn thỏa, nhìn hai nấm mồ trước mặt, Âu Dương Đông lại lớn tiếng khóc lên.
Đang lúc hắn đắm chìm trong thống khổ vì bị mất đi ba mẹ, nấm mồ vừa mới lấp tốt đột nhiên sụp xuống, từ bên trong vươn ra một cái tay khô quắp đen xám.
Từ Phóng thiếu chút nữa là sặc nước bọt chết, ba của Âu Dương Đông chạy ra rồi!
Âu Dương Đông đang gào khóc nức nở, bị một cái tay đột nhiên xuất hiện làm giật mình, theo sau đó là một cái bong bóng nước mũi thật lớn bị thổi ra.
Tang thi không ngừng giãy giụa, cuối cùng cũng từ nấm mồ mà chui ra ngoài, mặt mày xám đen mà gào rống nhào về phía Âu Dương Đông đang đứng gần nhất.
Lại lần nữa trói chặt ba của mình lại, Âu Dương Đông đỏ mắt, đối với tang thi đã không còn lý trí trước mặt không biết làm sao nói: "Ba à, ba cũng đừng làm cho con sợ như vậy chứ."
Từ Phóng ho khan nữa ngày mới ngừng lại được, hắn tiến lên nói: "Nếu không, chúng ta tìm một căn phòng trống nhốt ba anh lại bên trong đi, chắc là ông ấy sẽ không ra được đâu."
Âu Dương Đông im lặng một lát, lắc lắc đầu: "Vừa rồi là tôi suy xét không chu toàn, chỉ nghĩ muốn ba mẹ đoàn tụ, nhưng hiện tại ba của tôi đã biến thành tang thi rồi, cho dù có bị nhốt lại thì nói không chừng một ngày nào đó ông cũng sẽ ra tới ăn người thôi, cậu biết không? Từ nhỏ ông ấy đã ăn chay trường rồi, nếu như ở trên trời biết được bản thân biến thành tang thi lại còn ăn người, nhất định ông ấy sẽ rất đau khổ."
Sau đó Âu Dương Đông nhìn về phía Thẩm Tu Trạch: "Lão đại, cậu có thể giúp một chút, dùng dị năng của cậu thiêu ông ấy được không? Tôi muốn đem tro cốt của ông ấy chôn cùng với mẹ của tôi."
Thẩm Tu Trạch: "Anh xác định?"
".....Ừ, tôi xác định."
Ngón tay Thẩm Tu Trạch khẽ nhúc nhích, một ngọn lửa thuần một màu trắng lập tức bốc cháy trên người tang thi, trong nháy mắt, tang thi liền biến thành một đống tro tàn.
Âu Dương Đông lấy một cái chai từ chỗ của Ô Đóa, đem tro cốt bỏ vào, một lần nữa chôn xuống.
" Đi thôi, không thể nhìn nữa." Âu Dương Đông hít hít mũi, đỏ mắt xoay người đầu tiên.
Để lại chiếc xe việt dã bị hư hỏng lung tung ở nơi này, Âu Dương Đông ngồi trên ghế phụ của nhà xe, nhìn mấy người đang đứng ở bên ngoài nở một nụ cười miễn cưỡng: "Đi thôi."
Mọi người cũng theo sát lên xe, nhà xe một lần nữa khởi động, thiếu một chiếc việt dã tiễn đưa trước đó, lại nhiều thêm một người bạn cùng đồng hành.
Cổng ra vào của thành Sơ Hi chỉ có một, cổng thành thật lớn vẫn luôn mở ra từ khi mạt thế tới, xe ở cổng thành rất nhiều, cổng thành cũng bị phá hỏng.
Mấy người trên xe phải đi xuống, cùng nhau hợp tác mà chuyển mấy cái xe qua bên cạnh, lúc này mới dọn sạch sẽ được một con đường để đi tới.
Sau đó mọi người lại lần nữa ngồi trở lại trong xe, Thẩm Tu Trạch lái xe, Từ Phóng ngồi ghế phụ.
Nhìn con đường bên ngoài thành vẫn luôn trải dài không có điểm cuối, Từ Phóng đột nhiên hỏi Thẩm Tu Trạch bên cạnh: "Lão đại, ngày hôm qua anh đi tới căn cứ tìm người phụ trách, là nói với ông ấy chuyện của tang thi sao?"
" Ừ, tang thi bên trong thành càng ngày càng nhiều, tôi cho ông ấy một cái đề nghị."
" Đề nghị gì?"
" Từ bỏ thành Sơ Hi, mang những người sống sót khác đi ra bên ngoài thành lập một cái thành thị khác."
Từ Phóng ngây ngẩn: "Nhưng bên ngoài không có gì cả?"
" Vật tư để thành lập một tòa thành có thể tìm từ trong thành Sơ Hi, ngày hôm qua lương thực cũng đã có đủ, số lượng người sống sốt cũng không phải ít, không phải đều đã đầy đủ hết rồi sao?"
" Vậy ông ấy sẽ nghe theo đề nghị của anh sao?"
" Không biết, tôi chỉ đưa ra một cái đề nghị thôi, còn về sau muốn làm như thế nào, phải xem chính bọn họ."
Từ Phóng có chút hụt hẫng, dù sao thành Sơ Hi cũng là nơi mà hắn lớn lên, hiện tại lại biến thành như vậy, thậm chí có khả năng sẽ bị từ bỏ. Nhưng mà lại nghĩ đến những người sống sót có thể sống tiếp được, một lần nữa thành lập một cái thành thị, cũng không phải là một thành Sơ Hi mới tinh luôn sao?
Hy vọng những người lưu lại mọi thứ đều có thể thuận lợi.
Bên trong cánh đồng hoang vu mênh mông bát ngát, một con đường lớn đi thẳng từ thành Sơ Hi tới thành Cơ Giới, mà lúc này một nhà xe màu trắng bạc đang gặp sự cố ở trên đường.
Mới chỉ đi được mấy tiếng, bọn họ đã gặp phải vấn đề rồi.
Đường phía trước bị hỏng.
Một đống ô tô ngừng ở phía trước, mà bên trong xe cùng với trên đường đều là tang thi, nhà xe tuyệt đối không có biện pháp đi qua, nhưng nếu dọn dẹp hết mấy cái xe này, vậy cần phải lãng phí rất nhiều thời gian.
Thẩm Tu Trạch nhìn vùng đất hoang bên cạnh, thành Sơ Hi được bao quanh ở bên trong một mảnh đồng bằng, trừ một đoạn dùng để làm đường, xung quanh mặt đất đều gập ghềnh, những đám cỏ khô cùng thực vật đều bày ra đầy đất, nếu chạy nhà xe qua thì sẽ có chút xóc nảy.
( kiểu giống vậy)
Nhưng mà cũng còn hơn là phải dọn dẹp sạch sẽ một đống ô tô như thế này.
Cửa sổ nhà xe bị mở ra, Ô Đóa hướng về phía Thẩm Tu Trạch nói: "Bà của em nói là có biện pháp để qua."
Ô Sương Tuyết để những người trong nhà xe, bao gồm cả Lâm An cùng Tiểu Phúc đều xuống xe, để bọn họ đứng cùng nhau, sau đó mới cười nói: "Tôi đã sớm đoán được sẽ có tình huống như vậy phát sinh, cho nên đã chuẩn bị một phương tiện khác phù hợp hơn rồi."
Bà nhìn về phía cháu gái mình, Ô Đóa đứng ở bên cạnh, vung tay lên, trước mặt xuất hiện ba chiếc xe motor địa hình, mà cô bé cũng thuận tay mà thu nhà xe vào trong không gian của mình.
( hình minh hoạ)
Từ Phóng nhanh chóng chạy tới xe motor mà nhìn khắp một lượt, hắn đã chuẩn bị bước lên thử trước một lần.
Thẩm Tu Trạch nhìn về phía Ô Sương Tuyết, đối phương nâng nâng cằm, kiêu ngạo nói: "Thế nào? Gừng càng già càng cay phải không, chờ tới khu vực sa mạc cũng có thể đi cái này."
" Đúng thật là suy xét chu toàn hơn so với tôi." Khóe miệng Thẩm Tu Trạch nhếch lên, lời nói ra cũng là xuất phát từ nội tâm, nhưng đi cùng với cái biểu tình kia của hắn, liền giống như châm chọc người khác vậy.
Ô Sương Tuyết:......Cuối cùng bà cũng biết tại sao cái tên nhóc này ở căn cứ lại không được yêu thích rồi.
Ba chiếc xe, vừa lúc hai người một xe.
Ô Sương Tuyết đi cùng cháu gái, Thẩm Tu Trạch thì mang theo Lâm An, còn Từ Phóng thì đi chung với Âu Dương Đông và Tiểu Phúc.
Ngay lúc cháu gái vừa ngồi xuống phía sau xe, Ô Sương Tuyết giống như một mũi tên rời cung, lập tức lái motor bay về phía khu đất hoang bên cạnh.
Chỉ để lại tiếng gầm rú cùng bụi đất mù mịt.
Thẩm Tu Trạch nhìn phương hướng trước mắt, sau đó để Lâm An ngồi ở đằng trước dựa vào người hắn.
Từ Phóng nhìn lão đại bên cạnh vẫn còn đang điều chỉnh vị trí, lại nhìn nhìn bà Ô đã chạy xa về phía trước, nội tâm không nhịn được nữa.
" Lão đại, chúng tôi đi trước nha." Từ Phóng nói xong cũng khởi động motor.
Vèo một cái, cùng với tiếng gầm rú vang lên, Từ Phóng chạy một chiếc xe motor màu đỏ đã không còn nhìn thấy được nữa.
Thẩm Tu Trạch nhìn bụi đất trước mặt bị chiếc xe màu đỏ tung lên, lại nhìn nhìn Âu Dương Đông cùng Tiểu Phúc đang ngồi dưới đất với vẻ mặt ngơ ngác.
" Chắc là sẽ trở lại thôi, nhưng mà phải chờ cho đến khi Từ Phóng phát hiện ra không thấy người ngồi sau mới được." Thẩm Tu Trạch lạnh nhạt nói.
Âu Dương Đông ôm Tiểu Phúc, vẫn còn chưa lấy lại tinh thần.
Vừa rồi hắn vẫn còn ngồi ở đằng sau xe mà, vì sao xe vừa khởi động một phát hắn liền ngồi xuống đất rồi?
Nhìn hai hành khách bởi vì tăng tốc độ xe quá nhanh mà bị rơi trên mặt đất, Thẩm Tu Trạch lại lần nữa điều chỉnh vị trí của Lâm An, cứ ngồi ở trước mặt hắn thì đảm bảo không thành vấn đề.
Rất nhanh, chiếc xe motor màu đỏ đã trở lại.
" Có sao không? Tôi chạy nửa ngày vẫn còn cùng anh nói chuyện phiếm, kết quả vừa quay đầu lại không thấy ai, làm tôi sợ muốn chết." Thậm chí Từ Phóng còn làm một tên ác nhân cáo trạng trước.
Âu Dương Đông đứng dậy từ trên mặt đất, hắn đem Tiểu Phúc nhét vào trong lòng Từ Phóng, sắc mặt không thay đổi gì nói: "Cậu ôm chó đi, tôi lái."
" Không được, tôi còn chưa có đã ghiền đâu...."
Từ Phóng ôm Tiểu Phúc, bị Âu Dương Đông dùng mông dịch ra tới đằng sau, chiếc motor màu đỏ lại một lần nữa mang theo tiếng gầm rú bay vọt ra ngoài.
Thẩm Tu Trạch cau mày, nhìn Từ Phóng cùng Tiểu Phúc bởi vì quán tính mà đặt mông ngồi trên đất, hắn bực bội nói: "Chúng ta phải lên đường, các cậu đừng giỡn nữa."
Từ Phóng vô cùng tủi thân: " Em không giỡn mà, vừa rồi em thật sự không cẩn thận, tên Âu Dương Đông kia tuyệt đối là cố ý đó, cố ý trả thù em, ném em ở chỗ này."
" Được rồi." Thẩm Tu Trạch xách theo Tiểu Phúc, để nó ngồi ở trong lòng ngực của chủ nhân, sau đó vô tình mà khởi động motor đi mất.
Tốc độ của hắn cũng không nhanh, Lâm An theo bản năng ôm chặt Tiểu Phúc, dựa vào trong ngực của Thẩm Tu Trạch, bị che đến kín mít.
Mà Âu Dương Đông đi một vòng, đỡ ghiền rồi, lúc này mới trở về mang theo đầu trọc.
Tốc độ của xe motor địa hình rất nhanh, dọc theo đường đi bọn họ có thể nhìn thấy bên đường lớn cách đó không xa đều là ô tô, mạt thế hôm đó có rất nhiều người muốn chạy trốn khỏi thành, lại bị chặn lại ở chỗ này, hoặc là bỏ xe mà chạy, hoặc là bị tang thi ăn luôn.
Mãi cho tới tối, sắc trời dần dần đen, bọn họ mới dừng lại.
Lúc này, xung quanh đã không còn là một cánh đồng hoang vu nữa, có những tảng đá lởm chởm, còn có rất nhiều bụi cây thường xuân xung quanh.
Ở nơi hoang vu, buổi tối là thời gian mà các loại động vật đi kiếm ăn, cho nên bọn họ đều dừng lại để nghỉ ngơi, không thể khiến cho chúng nó chú ý tới.
Lấy nhà xe ra, Ô Sương Tuyết cùng Ô Đóa chuẩn bị đồ ăn, Lâm An thì tiếp tục cầm khăn lau đi tới đi lui, dù đi tới chỗ nào, cũng đều là nhóc tang thi chăm chỉ.
Thẩm Tu Trạch thì cảnh giới bốn phía, tuy rằng nơi này cũng tính là an toàn, dã thú cũng không nhiều lắm, nhưng vẫn phải thời thời khắc khắc mà phòng bị, không thể có một chút buông lỏng nào.
Âu Dương Đông cùng Từ Phóng đi ra phía ngoài vệ sinh, có cố ý tìm một nơi khá xa, hai người này trước đó còn chưa có rời khỏi thành Sơ Hi bao giờ, cho nên nhìn thấy cái gì đều cảm thấy mới mẻ, vẫn luôn đi tới đi lui.
Lúc trở về, Âu Dương Đông đột nhiên thấy được một con nhện.
Một con nhện nhỏ xíu đang bám vào tảng đá, cả người béo mập, cả thân thể đều toàn là chân nhìn mượt mà vô cùng, thứ hấp dẫn sự chú ý của người khác, chính là đôi mắt của con nhện này rất lớn.
Đôi mắt đen ngập nước vừa to vừa sáng, rất giống với con nhện mà hồi nhỏ hắn xem trong một bộ phim hoạt hình.
Có một chút cảm giác dễ thương.
" Ê, cậu lại đây xem con nhện này nè." Âu Dương Đông hướng về phía Từ Phóng gọi.
"Con nhện thì có gì đẹp mà nhìn." Từ Phóng vừa nói vừa đi tới nhìn về hướng mà Âu Dương Đông chỉ.
Ấy? Xác thật rất dễ thương nha.
" Chúng ta bắt con nhện này về đi, lần đầu tiên tôi thấy con nhện lớn lên dễ thương như vậy đó."
" Được thôi, bắt về nuôi, tôi còn chưa nuôi nhện bao giờ đâu."
Hai người tới gần con nhện, nhện nhỏ dễ thương dường như không có phản kháng gì đã bị hai nhân loại bắt được.
Từ Phóng nhìn con nhện trong tay, càng xem càng thích, dùng ngón tay chọc nhện nhỏ không ngừng.
Âu Dương Đông cũng xem chăm chú, nhưng mà hắn phát hiện ở nơi nhện nhỏ vừa mới ở, bên cạnh lại xuất hiện một đôi mắt to đen bóng như thế, một con nhện nhỏ gần giống như đúc với con bọn họ đang cầm, bám ở đó.
" Vậy mà còn có một con nè." Âu Dương Đông duỗi tay bắt lấy.
Sau đó bên cạnh lại xuất hiện thêm một con, sau đó là hai con, ba con.....
Vô số nhện đều mở to mắt đen bóng nhìn về phía hai người.
Một con thì nhìn rất dễ thương, nhưng bị vô số con nhện vây quanh, thì không thể nào dễ thương nỗi nữa.
Hai người gắt gao mà đứng sát lại nhau, nhìn những con nhện đang không ngừng tới gần, chúng nó kết bè kết phái, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc, dưới cơn sợ hãi bọn họ dùng dị năng.
Thẩm Tu Trạch vẫn đang canh chừng xung quanh, hai bà cháu trong nhà xe còn đang nấu cơm, nhóc tang thi thì đang quét dọn, Tiểu Phúc thì nằm trên đất mà ngủ.
Đột nhiên hai tiếng kêu thảm thiết trùng lên nhau xé rách bóng đêm yên tĩnh.
Nhóc tang thi sợ tới mức run lên, hai bà cháu cùng Tiểu Phúc cũng đều nhìn sang, mà Thẩm Tu Trạch đứng bên ngoài canh gác lại nhíu mày: "Hai cái tên kia không biết lại gây chuyện gì nữa rồi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]