Anh lo lắng, nhanh chóng đỡ cậu lên, miệng cũng không ngừng trách móc:
- Tôi đã nói phải cẩn thận rồi còn gì? Có di chuyển được không? Cần tôi cõng chứ?
Cậu bám vào người anh đứng lên:
- Không sao không sao, em ổn mà, thầy cứ vác đồ đi, em bị thương ở lưng không phải ở chân.
Anh nghe vậy chỉ thở dài một hơi, cùng cậu trở về vị trí cắm trại. Đến nơi, anh ném ngay chiến lợi phẩm xuống đất, chạy vội về phía cậu hỏi han.
- Em ổn không? Vết thương có đau lắm không?
Cậu cười hì hì lên tiếng:
- Không sao không sao, vết trầy có chút xíu thôi. Còn có việc phải lo hơn kìa.
Anh nhíu mày khó chịu:
- Việc gì mà quan trọng hơn sức khỏe của em?
- Thầy? đang lo cho em đấy à? Dễ thương quá đi mất.
Anh nghe cậu nói câu đó, mặt hình như dần đỏ lên, lại bới chuyện khác:
- Dễ thương gì chứ? Tôi ghét nhất là ai khen tôi dễ thương đấy. Còn em mau nói xem việc gì mà quan trọng thế?
Cậu lên tiếng giải thích.
- Thì... em thấy đã sáu giờ rồi, nếu không nhóm lửa lên thú dữ sẽ ghé thăm và ăn thịt tụi mình. Còn nữa em khá ngại trời tối và cũng sợ lạnh. Lúc ấy em sẽ không chết vì vết thương cỏn con kia mà chết cóng đó, thầy chịu không?
Anh phì cười, một tay xoa đầu cậu:
- Được rồi, được rồi, tôi làm mà, sẽ làm mà nhưng nhóm lửa xong em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tam-cua-nhuoc-dong/2998825/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.