Anh thấy cậu ngủ ngon chẳng dám đánh thức, hai tay bế cậu ra khỏi bệnh viện.
Một lúc sau, Thiên Tâm tỉnh dậy trên chiếc giường trắng mềm mại, bên cạnh là một người con trai hai tay ôm trọn lấy cơ thể cậu.
Khi ấy vẫn còn chưa tỉnh ngủ, mắt nhắm mắt mở rúc đầu vào ngực Nhược Đông, ngoài ra còn luồn tay qua ôm lấy anh.
- Ấm quá.
- Thích đến vậy à? - Anh lên tiếng hỏi.
Nghe giọng nói quen thuộc ấy, cậu với tâm thế vốn đang thoải mái đột nhiên đẩy anh ra xa. Hòa cùng gương mặt đỏ bừng kia cất giọng.
- Không thích, không thích chỉ là thầy ấm quá.
Anh quay qua ngắm nhìn hành động vừa dễ thương lại pha chút ngốc nghếch của cậu, khiến bản thân không kìm được mà lần nữa ôm cậu vào lòng, vừa xin phép được như vậy một lúc.
Cậu nghe anh nói càng không nỡ nên đã nằm im như tượng.
- À thầy. Sao ta ra khỏi thang máy được? Đội cứu hộ tới ạ?
- Do nguồn cung cấp điện được sửa, nên thang máy tiếp tục chạy chứ đội cứu hộ thì không có.
Cậu hiểu ra vấn đề liền gật gật đầu, lại hỏi thêm câu nữa.
- Về chuyện ông nội của thầy, ông ấy đã đề nghị cái gì vậy?
Anh đột nhiên buông cậu ra, mặt có chút nghiêm trọng, không ngừng ấp úng.
- Cái này...Ông muốn hai đưa mình...Ừm...Làm đám cưới.
Nghe đến đây cậu giật bắn người, bật dậy với khuôn mặt hết sức ngạc nhiên nhìn chằm chằm anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tam-cua-nhuoc-dong/2998536/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.