Chương trước
Chương sau
Miệng bảo là anh không cần đến nhưng lòng thì lại nghĩ khác. Nào là từ việc đi tắm đến gội đầu, mặc một bộ váy xinh, trang điểm nhẹ một chút. Nhà cửa cũng quét dọn cho thật gọn gàng. Lâm Chi làm xong mọi thứ cũng là lúc Dương Chấn Phong đã đến.
Nghe tiếng gõ cửa của anh, cô liền chạy tới cửa. Nhưng không vội mở ngay, hít vào một hơi sâu thở ra để lấy bình tĩnh Lâm Chi mới từ từ mở cửa ra.
Dương Chấn Phong nở nụ cười cùng một bó hoa hồng đưa đến cho cô gái xinh đẹp: "Tặng em!"
Lâm Chi thẹn thùng cầm lấy bó hoa, cô hạ mắt nhìn những sắc hồng tươi tắn: "Cám ơn anh!"
"Cái này cũng tặng em!"
Hộp bánh cầm trên tay của Dương Chấn Phong đưa lên. Ban đầu Lâm Chi còn tưởng đây là một hộp quà gì đó, nhưng lại không phải, hộp này là bánh Pizza hải sản. Anh ấy nói cô đang cần tẩm bổ nên mua đến cho cô ăn. Được yêu chiều và quan tâm như vậy, Lâm Chi cảm thấy mình là một cô gái thật có phúc.
"Không mời anh vào nhà ư?" Dương Chấn Phong nhìn Lâm Chi mà cười.
"Em quên mất, anh...anh vào đi!" Lâm Chi bỗng lúng túng, cô đứng nép sang một bên để cho Dương Chấn Phong đi vô.
Cánh cửa nhà vừa khép lại cũng là lúc ai đó đang nhìn vào máy ảnh.
Điện thoại của Trịnh Mỹ Duyên báo tin nhắn, cô vẽ khóa mở màn hình điện thoại. Bức ảnh đầu tiên mà mợ chủ nhà họ Dương nhìn thấy đó là hình ảnh của bó hoa.
"Anh ta còn tặng hoa cho người tình!" Lời thầm nói kèm một nụ cười thoáng trên môi. Từ khi cô trở thành vợ của Dương Chấn Phong thì anh ta chưa một lần là tặng hoa cho cô, quà cũng không, nói chung là không hề tặng cho cô bất kỳ một thứ gì. Những điều tưởng chừng như chẳng bao giờ có thể làm với vợ, thì anh ta lại làm cho người phụ nữ khác rất dễ dàng.
"Anh rất thích cô ta sao Dương Chấn Phong?" Ánh mắt của Trịnh Mỹ Duyên dán vào màn hình, đôi hàng mi chớp nhẹ. Cô bắt đầu tò mò về dung mạo của cô gái này, cũng chẳng phải vì ghen tuông, nhưng là cảm thấy có chút hứng thú muốn biết thử người chồng mình chọn là người như thế nào? Là tình một đêm rồi quên, hay phải chăng là người anh ta muốn dùng để thay thế cho Trịnh Mỹ Duyên cô?
"Năm viên tương ứng 5 lần chuyện chăn gối. Con cứ tìm cách pha thuốc vào nước cho thằng Phong nó uống. Đã uống rồi thì dù cho nó có né con được lần một cũng không né được lần hai. Cơ hội bụng con to lên sẽ chẳng phải là chuyện khó."
Trịnh Mỹ Duyên nhớ lại lời dặn dò của Phan Hồng Nga. Thuốc luôn để ở bên người của cô, bất cứ lúc nào cô cũng có thể dùng. Trong lòng của Trịnh Mỹ Duyên dần len lói sự tăm tối, một mặc vì cô bị ép và một mặc cô cũng chẳng còn cách nào khác. Tình không thuộc về mình thì đành phải dùng mưu kế. Điều quan trọng chỉ là cái kết quả.
______
Dương Chấn Phong về nhà với một nét mặt rất vui vẻ. Trong lúc ăn cơm với gia đình cũng chuyện trò nhiều hơn mọi khi. Bà và mẹ thấy hơi lạ, nhưng họ cũng không mấy để tâm, miễn là con cháu nó vui thì mình cũng vui theo với nó.
Trịnh Mỹ Duyên thì chỉ im lặng mà dùng cơm, ánh mắt cô vẫn tĩnh lặng, dường như vô tâm. Nhưng chỉ có bản thân cô là hiểu tâm cô đang nghĩ gì. Nhìn thần sắc tươi vui ấy của chồng, cô biết rõ lý do, biết rõ vấn đề nhưng cô lại chẳng nói gì. Cứ để cho Dương Chấn Phong được thoải mái, vì cơn tức của anh ta đôi khi nó lại tự ập đến cũng nên.
Sau khi ăn xong, Trịnh Mỹ Duyên vào phòng nội. Như thường lệ cô chuyện trò với bà, lát sau thì mới về phòng của mình.
Trịnh Mỹ Duyên nhìn thấy cốc nước hoa quả trên bàn làm việc của Dương Chấn Phong. Nhưng người thì không ngồi đấy, anh ta đang ở trong phòng vệ sinh.
Nhìn chằm chằm vào cốc nước màu hồng, chỉ cần 5 giây thôi là cô cũng có thể hạ thuốc vào. Thuốc này cô đã thử, tác dụng hòa tan của nó cực nhanh, không hề mất nhiều thời gian để hòa nó vào nước uống.
Lăn xe đến ngay chiếc bàn làm việc, mắt của Trịnh Mỹ Duyên bỗng liếc sang điện thoại của Dương Chấn Phong. Đó là âm thanh báo đến của tin nhắn.
Trịnh Mỹ Duyên nhìn sang hướng cửa phòng vệ sinh, cảnh giác với Dương Chấn Phong. Sau đó cô nhanh tay vuốt màn hình, xem một dòng ngắn của tin nhắn zalo.
"Buổi tối, em chúc anh ngủ ngon nhé!"
Đôi mắt của vợ chỉ chớp nhẹ khi đọc được dòng tin nhắn. Cô không quan tâm ai chúc chồng mình ngủ ngon hay không ngon. Chỉ là thấy cô gái này có phải đang xem thường người vợ chính thức là cô, nên mới ngang nhiên nhắm đến Dương Chấn Phong, còn nhắn tin ngọt ngào như thế này?
Phan Hồng Nga và Trịnh Thống Kiệt đã từng lo lắng sẽ có cô gái khác mang thái con của Dương Chấn Phong, lấn chiếm vị trí mợ chủ nhà họ Dương của Trịnh Mỹ Duyên. Điều này bọn họ suy nghĩ được thì Trịnh Mỹ Duyên cũng có thể suy nghĩ được.
Bên ngoài, chồng có người phụ nữ khác thì khả năng anh ta và cô gái đó lên giường với nhau là chuyện rất bình thường. Trở thành vợ của một đại gia như Dương Chấn Phong thì cô gái nào mà chẳng mơ ước, nếu có cơ hội thì lại là điều rất tốt. Huống hồ, được Dương Chấn Phong hậu thuẩn, người thứ ba kia gặp khó lại càng ít hơn.
Năm phút sau.
Dương Chấn Phong mở cửa bước ra. Anh đi tới bàn làm việc, đi ngang qua giường thì liếc nhìn vợ một cái. Trịnh Mỹ Duyên đang nằm trên giường, mắt cô nhắm lại làm như đã ngủ.
Dương Chấn Phong cầm điện thoại lên, đọc tin nhắn anh nở nụ cười nhẹ rồi nhấn phím trả lời tin lại cho Lâm Chi. Ngồi xuống ghế, Dương Chấn Phong xử lý công việc trên máy tính của mình.
Trịnh Mỹ Duyên mở nhẹ đôi mắt, cô chuyển hướng nhìn đến Dương Chấn Phong. Cốc nước kia khi nãy còn nữa ly, nhưng lúc cô nhìn đến thì nó đã mất đi một phần.
Thu lại hướng mắt của mình, cô nghĩ đến mẹ ruột. Trong lúc ấy thì Dương Chấn Phong bỗng thấy người mình khó chịu. Anh cầm cốc nước uống một hơi đến cạn. Sau đó lại tiếp tục làm việc nhưng chẳng hiểu sao càng làm thì trong người lại càng nóng bức, bồn chồn một cách kỳ lạ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.