Buồn chán quá Dương Chấn Phong nằm nghe nhạc, tai phone mượn của cô y tá. Anh đeo vào tai nằm thư giãn theo giai điệu truyền đến thính giác.
Lâm Chi đi dọc theo hành lang tầng một của bệnh viện, cô đi tìm theo số phòng đã hỏi từ tiếp tân. Đang đi cô bỗng dừng lại vì phòng cần tìm đã tìm được rồi. Lâm Chi nhìn vào cửa kính, cô nhìn thấy Dương Chấn Phong, môi cô liền cười mỉm một cái.
Lâm Chi mở cửa bước vào thật nhẹ nhàng, cô hướng mắt đến Dương tổng. Anh ấy đang nghe nhạc nên không có cảm nhận được cô đang bước vô. Nhưng anh ấy có đang ngủ sao? Nếu là ngủ thì cô có nên đánh thức anh không?
Bước đến thật gần, cô ngồi xuống ghế. Túi xách đặt nhẹ lên bàn. Cô ngồi im, vì chưa biết người đang ngủ hay chỉ đang thư giản nên cô ngại không dám gọi anh ấy.
Dương Chấn Phong mắt nhắm, tâm trạng thoải mái khi nghe nhạc, anh mở miệng nói: "Bài này nghe hay thật!"
Chỉ là khen bài hát hay, nhưng vô tình anh ấy đã bật nút cho cô biết là anh vẫn còn đang thức. Giọng Lâm Chi cất lên khẽ khàng: "Dương tổng à!"
Gọi nhỏ quá nên anh ấy lại chẳng nghe thấy. Lâm Chi bèn động vào vai anh: "Dương tổng!"
Dương Chấn Phong liền mở mắt ra, anh nhìn thấy Lâm Chi thì nhướng mày thốt lên: "Lâm Chi!"
Dương Chấn Phong sau đó ngồi bật dậy, anh kinh ngạc nói: "Sao cô đến đây?"
"Tôi đến thăm anh! Anh bất ngờ lắm à?" Cô ấy nói với đôi mắt tươi vui.
Lâm Chi đến dĩ nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tam-anh-yeu-em/1715493/chuong-47-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.