Dương Chấn Phong tựa lưng ra thành giường, anh ngồi xem các tin nhắn của điện thoại, cùng gmail gửi đến. Xem xong anh gọi điện đến văn phòng thư ký.
"Dạ sếp, tôi nghe!" Thư ký Hạnh nhận cuộc gọi từ tổng giám đốc.
"Khai trương chi nhánh bên Đồng Nai diễn ra đến đâu rồi?"
"Dạ, đã hoàn thành đâu vào đó rồi, chỉ còn chờ ngày tiến hành nữa thôi thưa sếp."
Dương Chấn Phong hài lòng nói: "Thông báo với bên chi nhánh là tôi sẽ đến dự, cô cũng hãy xếp lại lịch của tôi đi!"
"Dạ vâng thưa sếp."
Dương Chấn Phong sau đó ngắt máy, anh bỏ điện thoại xuống, vừa lúc mẹ của anh lại từ ngoài cửa đi vào. Bà nhìn thấy chiếc túi màu trắng để trên bàn, thì đoán có lẽ là con dâu đã vô, nhưng trong phòng lại không thấy nó. Hay là thằng con trai bà lại đuổi vợ đi về nữa rồi?
"Mỹ Duyên vô phải không?" Bà Trúc Anh hỏi Dương Chấn Phong.
Mẹ vừa vào là đã hỏi ngay đến nàng vợ kinh điển của anh. Đừng nói là mẹ sẽ giống như bà nội bỗng dưng quay sang yêu mến cô ta, rồi bênh vực đứng về phía cô ta đó nhé! Nếu vậy chắc anh nhập viện không phải vì ngộ độc, hay vì bệnh đau gì mà sẽ là vì tức quá dẫn đến tăng song máu.
"Dạ."
"Thế nó đâu rồi?"
"Đi chơi đâu đó rồi ạ." Dương Chấn Phong chỉ hời hợt trả lời, xong thì anh lướt web trên điện thoại. Không nói gì thêm đến Trịnh Mỹ Duyên.
Mẹ anh thì ngỡ ngàng: "Đi chơi sao? Đây là bệnh viện chứ có phải công viên hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tam-anh-yeu-em/1715491/chuong-47-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.