Trịnh Mỹ Duyên trầm lặng nhìn bà nội, trong lòng cô cảm thấy rất áy náy với bà. Nội nằm đây một phần cũng là do lỗi của cô, điều này là không thể chối cãi. Trịnh Mỹ Duyên rơi xuống giọt nước mắt. Nội rất thương cô, rất tốt với cô! Nếu như không có nội thì có lẽ cô đã rất khó sống ở nhà họ Dương. Ấy vậy, mà cô lại là một kẻ vô ơn! Cô đã dùng nội để đạt được mưu đồ của mình.
Đôi mắt của Mỹ Duyên nhẹ ửng hồng, thâm tâm cô ray rức. Người già tuổi cao sức yếu, cô chẳng lẽ mỗi lần gặp khó khăn lại phải lấy bà nội ra làm tấm chắn cho mình? Nhưng Trịnh Thống Kiệt ba cô là một con người rất tham lam, cộng thêm bà vợ lớn đầy tâm cơ, lòng tham của họ càng lúc càng vượt vòng kiểm soát. Cơ đồ nhà họ Dương, gia sản của Dương Chấn Phong họ đều muốn nhòm ngó. Và cô chính là công cụ của họ. Làm sao để thoát ra? Làm sao đây? Là những câu hỏi mà cô đã luôn tự hỏi bản thân. Nhưng câu trả lời của cô hoàn toàn đều là bế tắt vì trước mắt cô là mẹ.
Mẹ của Trịnh Mỹ Duyên tên là Võ Thị Mai. Bà Mai sanh ra Mỹ Duyên nhưng con của bà không được nhà họ Trịnh đón nhận. Bà Mai một mình nuôi con, một đồng cũng không được Trịnh Thống Kiệt chu cấp. Hai mẹ con sống nương tựa vào nhau. Vì thương con nên bà Mai làm rất nhiều nghề bươn chải để nuôi nấng Trịnh Mỹ Duyên.
Những nghĩ hai mẹ con đã có thể sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tam-anh-yeu-em/1715478/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.