Miếu Lão Quân không phải là nơi thờ cúng mà chỉ là một địa danh. Không ai biết địa danh này có từ lúc nào, chỉ biết đó là một nơi hiểm yếu dưới chân núi Liên Sơn.
Vùng đất này tuy ở ngoài ven thành, nhưng rất náo nhiệt, vì đó là Gia Cốc quan, một cửa lớn của Vạn lý trường thành.
Tường cao sừng sững, cùng với Ngọc môn quan và Sanh tử quan đều là chỗ tiếp giáp với Trung Nguyên và vùng sa mạc.
Xưa nay, người dân trong vùng thường nói:
“Ai đi qua Quan Gia Cốc thì hai dòng nước mắt chảy không ngừng”. Nơi đây lúc nào bụi cát cũng ngất trời, khí hậu vô cùng khắc nghiệt không thể chịu nổi.
Tuy vậy, cách Miếu Lão Quân chừng dặm, dưới chân núi Liên Sơn dân cư rất đông đảo. Số dân cư này toàn là dân săn bắn tập trung. Ngoài ra, còn có những người Trung Nguyên thường lai vãng.
Ở vùng đất chết này có một tiểu thị trấn nằm dưới chân núi, đỉnh núi cao chọc trời.
Núi cao, tuyết trắng phủ đầy, gió rít run người ...
Đứng xa trông như một ngọn núi bao mờ. Tuy nhiên, ánh nắng vàng dội xuống, phản chiếu đủ sắc màu, vẻ đẹp khiến người ta phải say mê.
Từ trên núi cao có một thác nước đổ xuống, tiếng dội như ngàn vạn quân hò reo, đêm ngày bất tuyệt.
Dưới chân thác nước là một hồ nước xanh không thấy đáy.
Hồ nước này tên là hồ Một Tháp. Hồ Một Tháp mang cái tên đẹp, nhưng lại chứa đựng một sự kinh hoàng trong dân chúng. Vì đó là nơi con người bất khả xâm phạm. Nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ta-than/56387/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.