Edit: Mr.Downer
04.
Thẩm Hành Vân cõng Diệp Phi Chu vào trong nhà, nói sơ qua tình huống và những thứ cần chú ý khi dưỡng thương với bảo mẫu, sau đó lại một đường cõng Diệp Phi Chu lên phòng ngủ ở lầu hai, nhẹ nhàng đặt người trên giường.
Diệp Phi Chu nhìn trần nhà, thở dài thườn thượt, đột nhiên cảm thấy mình có thể kiên trì sống đến lớn đầu cỡ này cũng rất không dễ dàng.
Cuộc đời bi kịch này.
“Làm sao vậy?” Thẩm Hành Vân lấy ra một hộp thuốc từ trong túi nhựa, vô cùng tự nhiên ngồi ở bên giường khui ra.
Nhưng mà Diệp Phi Chu cũng không muốn để ý đến hắn, mặt lạnh hạ lệnh đuổi khách: “Ngài Thẩm, anh có thể đi về rồi.”
“Đổi thành gọi “anh” rồi, giận sao? (*)” Thẩm Hành Vân buồn cười.
(*) Mấy chương trước, Diệp Phi Chu dùng “nâm” (đại từng nhân xưng có ý kính trọng) để gọi Thẩm Hành Vân, bây giờ cậu chuyển sang dùng “ngươi”.
Diệp Phi Chu quay đầu nhìn sang chỗ khác: …
Sờ mông người ta, quả thực không biết xấu hổ.
Thẩm Hành Vân cười nhẹ một tiếng, chậm rãi cúi người xuống, dán đến gần Diệp Phi Chu một chút, nói: “Hỏi em câu này, em có cảm thấy mình đặc biệt xui xẻo hay không?”
Diệp Phi Chu quay đầu lại nhìn hắn, kinh ngạc nói: “Sao anh biết?”
Thẩm Hành Vân sâu xa nói: “Bộ dạng này còn chưa đủ xui xẻo?”
Diệp Phi Chu: …
Được rồi.
Thẩm Hành Vân tiếp tục nói: “Ngã dập mặt trong mưa, ô bị thổi bay đi.”
Diệp Phi Chu: ……
Không cách nào phản bác.
Thẩm Hành Vân tung cú knock out: “Trắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-suy-than/502507/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.